Mác-cô 6:45-52
45Sau khi cho năm ngàn người được ăn no nê, lập tức, Đức Giê-su bắt các môn
đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, về phía thành Bết-xai-đa, trong lúc Người
giải tán đám đông. 46 Sau khi cho họ đi, Người lên núi cầu
nguyện. 47 Chiều đến, chiếc thuyền đang ở giữa biển hồ,
chỉ còn một mình Người ở trên đất. 48 Người thấy các ông
phải vất vả chèo chống vì gió ngược, nên vào khoảng canh tư đêm ấy, Người đi
trên mặt biển mà đến với các ông, và Người định vượt các ông. 49 Nhưng
khi các ông thấy Người đi trên mặt biển, lại tưởng là ma, thì la lên. 50 Quả
thế, tất cả các ông đều nhìn thấy Người và đều hoảng hốt. Lập tức, Người bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính
Thầy đây, đừng sợ!” 51 Người lên thuyền với các ông, và
gió lặng. Các ông cảm thấy bàng hoàng
sửng sốt, 52vì các ông đã không hiểu phép lạ bánh hoá nhiều:
lòng các ông còn chai đá!
(Trích Phúc âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc
hôm nay có thể gọi là bài đọc của những niềm an ủi. Niềm an ủi thứ nhất, đó là: Trong canh tư đêm
tối đầy gió bão, Chúa Giêsu đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ để giúp đỡ họ. Đây là một an ủi, bởi Chúa Giêsu nhìn thấy những
khó khăn mà các môn đệ đang gặp và tự Ngài muốn đến với họ. Tôi vừa mừng Đại Lễ Giáng Sinh và tôi cũng vẫn
đang trong Mùa Giáng Sinh, có thể nói, Giáng Sinh là một biến cố lớn nhất về việc
Chúa “đi trên mặt nước” để đến với nhân loại.”
Đây là điểm tôi có thể chiêm ngắm để được tự tin hơn những lúc khó
khăn. Không phải chờ cho tôi kêu cứu,
Thiên Chúa mới biết tôi cần gì; không phải tôi kêu cứu, Ngài mới ban ơn. Không.
Thiên Chúa thấy trước nhu cầu của tôi và Ngài tự động cho, như là một bản
năng đầy yêu thương của tình phụ tử, mẫu tử nơi Ngài. Tôi đang có khó khăn nào trong lúc này? Tôi tin ở Thiên Chúa đến mức nào? Tôi nhận ra sự hiện diện và đỡ nâng của Thiên
Chúa lúc này không? Tôi nói gì với Chúa
trong giờ này?
2. Niềm an ủi thứ hai, đó là: Chúa Giêsu lên thuyền với các môn đệ và sóng gió yên lặng. Một điều rất thường xảy ra mỗi khi khó khăn và hoảng loạn, đó là: Tôi thường chỉ tập trung vào những khó khăn, những vấn đề mà thiếu tập trung vào Chúa. Theo lẽ thường, tôi tập trung và chiêm niệm về cái gì, tôi sẽ chỉ thấy cái đó mà thôi. Trong những lúc hoạn nạn, nếu tôi chỉ tập trung vào những khủng hoảng mà thiếu sự bình tĩnh trước mặt Chúa, tôi sẽ chỉ thấy hoạn nạn mà thôi, dù Chúa có hiện nguyên hình trước mắt tôi, tôi vẫn không thấy Ngài. Tôi đang thấy ai và thấy gì trong những khó khăn của tôi hiện nay? Tôi thấy ai và thấy gì khi cả thế giới và gia đình tôi đang phải đối diện với đại dịch lúc này? Tôi có thể bắt chước Chúa Giêsu được điều gì để an ủi và đỡ nâng thế giới, đất nước, cộng đồng, và gia đình tôi lúc này? Sự hiện diện và những việc làm cũng như lời nói của tôi có làm cho mọi người được an tâm và mạnh mẽ hơn? Đâu là những lần tôi đã “đi trên mặt nước” để đến giúp đỡ người khác?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment