Mát-thêu 15:29-37
29Khi ấy, Đức Giê-su đến ven Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó. 30 Dân
chúng lũ lượt kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật,
câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ
đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành, 31 khiến
đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người
què đi được, người mù xem thấy. Và họ
tôn vinh Thiên Chúa của Ít-ra-en.
32 Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói: “Thầy chạnh lòng thương đám
đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà
về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường.” 33 Các môn đệ thưa:
“Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn
no?” 34 Đức Giê-su hỏi: “Anh em có mấy cái bánh?” Các ông đáp: “Thưa có bảy cái bánh và một ít
cá nhỏ.” 35 Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống
đất. 36 Rồi Người cầm lấy bảy cái bánh và mấy con cá, dâng
lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. 37 Ai
nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy
thúng đầy.
(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ
Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay chứa đựng toàn những hình ảnh hy vọng. Trước hết, dân chúng lũ lượt kéo đến bên Chúa
Giêsu, như nguồn hy vọng rất lớn lao đối với họ. Họ là những người què quặt, hy vọng gặp Chúa Giêsu
để được đi lại như bình thường. Họ là
những người đui mù, hy vọng gặp Chúa Giêsu để được sáng mắt. Họ là những người câm điếc, hy vọng gặp Chúa Giêsu
để được nói năng nghe ngóng bình thường.
Họ là những người nghèo đói, hy vọng gặp Chúa Giêsu để được no
thỏa. Hôm nay đang trong tuần đầu tiên của
Mùa Vọng, mùa của hy vọng. Đức tin của
tôi, tin vào Chúa Giêsu, có đang là một hy vọng cho những lo lắng và khó khăn
trong đời sống của tôi không? Chúa Giêsu
có thật sự là nguồn hy vọng chính trong cuộc đời của tôi không? Tôi lấy giây phút này để nhìn lại đức tin của
tôi và được ngắm nhìn thật sâu vào Chúa Giêsu, nguồn hy vọng lớn nhất và duy
nhât của đời tôi.
2. Phần thứ hai của bài đọc hôm nay, Chúa Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều, nuôi một đám đông dân chúng đã theo Ngài suốt ba ngày đường. Trong cách kể của Mát-thêu cho tôi thấy, trước khi làm phép lạ, Chúa Giêsu bày tỏ nỗi ưu tư của Ngài cho các môn đệ về dân chúng đang đói lả, như thể Ngài muốn các ông phải chăm sóc cho dân chúng, muốn các ông cũng phải đem niềm hy vọng cho dân chúng. Tôi đã và đang là niềm hy vọng cho những ai bao lâu nay? Tôi có thể trở thành niềm hy vọng hoặc đem niềm hy vọng đến với những ai hôm nay? Nên nhớ, dù những gì tôi có chẳng là gì, chẳng thấm vào đâu, nếu biết đặt vào bàn tay của Chúa, mọi sự sẽ trở nên siêu thường. Tôi muốn nhìn vào những gì tôi có, dù chúng nhỏ như thế nào, nhưng muốn đặt vào bàn tay của Chúa để Ngài làm phép lạ, biến những gì tôi có thành niềm hy vọng lớn cho mọi người quanh tôi và thế giới này. Tôi tin không? Tôi muốn không? Tôi quảng đại với Chúa đủ không? Tôi tâm tình với Chúa Giêsu mọi suy nghĩ và ưu tư của tôi về gia đình, cộng đoàn, đất nước và thế giới hôm nay, và để ý Ngài sẽ dùng tôi như thế nào hôm nay.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment