Mát-thêu 13:24-30
1Sau đó, Đức Giê-su
sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a.2 Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được
chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm.3 Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ.4 Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái.5 Ngước mắt
lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông
Phi-líp-phê: "Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?"6 Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp
làm gì rồi.7 Ông Phi-líp-phê đáp: "Thưa, có mua đến hai trăm
quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút."8 Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn
Phê-rô, thưa với Người:9 "Ở đây
có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người
thì thấm vào đâu!"10 Đức Giê-su
nói: "Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi." Chỗ ấy có nhiều cỏ.
Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn.11 Vậy, Đức
Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá
nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý.12 Khi họ đã no
nê rồi, Người bảo các môn đệ: "Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi."13 Họ liền đi
thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất
đầy được mười hai thúng.14 Dân chúng
thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói: "Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải
đến thế gian!"15 Nhưng Đức
Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt,
đi lên núi một mình.
(Trích Phúc âm Mát-thêu bản dịch của
Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Bài đọc hôm nay có thể làm tôi
chú ý đến hai điều: thứ nhất, tình thương lo lắng của Chúa Giêsu dành cho dân
chúng. Ngài không chỉ nhìn thấy nhu cầu
của họ mà thở dài, “Tội nghiệp quá!” rồi chẳng làm gì, nhưng đã làm phép lạ để giúp họ. Tình thương
và quan tâm của Chúa Giêsu đến nhu cầu của dân chúng nói gì với tôi trong
giờ cầu nguyện này? Một lời mời đối với
tôi phải biết quan tâm đến nhu cầu của người khác thay vì dửng dưng, theo
kiểu “đèn nhà ai, nhà ấy sáng”?
2.
Thứ hai, sự quảng đại của em bé
có năm chiếc bánh và hai con cá. Nếu
không có sự quảng đại của em bé này thì liệu phép lạ có xảy ra? Câu nói An-rê mới ngây ngô làm sao khi ông
nói với Chúa Giêsu về số lương thực mà một em bé có so với số đông dân chúng,
năm ngàn người. Có lẽ tác giả muốn ghi
nhận câu nói ngây ngô này của An-rê để nói với tôi về đức tin cần phải có cho
mọi phép lạ chăng? Tôi có đức tin lớn đủ
để dám nói với Chúa Giêsu về những gì tôi mong ở Ngài chăng? Lạy Chúa xin cho con đức tin!
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment