Luca 16:1-13
1Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ
rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung
phí của cải nhà ông. 2 Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: ‘Tôi
nghe người ta nói gì về anh đó? Công
việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!’ 3 Người
quản gia liền nghĩ bụng: ‘Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi.
Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết
phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà
họ!’ 5 Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ
nhất: ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?’ 6 Người ấy đáp: ‘Một
trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo: ‘Bác
cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.’ 7 Rồi
anh ta hỏi người khác: ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?’ Người ấy đáp: ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây,
viết lại tám trăm thôi.’ 8 Và ông chủ khen tên quản gia bất
lương đó đã hành động khôn khéo. Quả
thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng
loại. 9 Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của
bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em
vào nơi ở vĩnh cửu. 10 Ai trung tín trong việc rất nhỏ,
thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng
bất lương trong việc lớn. 11 Vậy nếu anh em không trung
tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của
cải chân thật cho anh em? 12 Và nếu anh em không trung tín
trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải
dành riêng cho anh em? 13 Không gia nhân nào có thể làm tôi hai
chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà
khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của
được.”
(Trích Phúc âm Luca, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay lại là một dụ
ngôn quen thuộc nữa đối với nhiều người.
Dụ ngôn về người quản gia bất lương, cũng như nhiều dụ ngôn khác của Chúa
Giêsu, để lại những cảm giác lấn cấn trong lòng người đọc, như viên sỏi trong
giầy. Cảm giác lấn cấn ở dụ ngôn này, đó
là: Tại sao người chủ lại khen sự khôn khéo của người quản gia bất lương? Đúng ra ông phải chê và tống cổ hắn vào tù
chứ! Chê trách và tống cổ vô tù là
chuyện đương nhiên, nhưng đó không phải là chủ đích của Chúa Giêsu khi kể dụ
ngôn. Để hiểu được câu kết luận của ông
chủ trong dụ ngôn này, tôi phải hiểu cách viết của Luca. Một trong những chủ đề và cách viết của Luca,
đó là: Nước Trời không bao giờ là một điều ngẫu nhiên mà tôi có thể có được,
nhưng phải là một sự chọn lựa chín chắn, đầy niềm tin, nghiêm túc, cương quyết
và có một hướng đi, hoạch định cụ thể. Để
đạt được hoạch định ấy, tôi phải có một chương trình, một phương pháp cụ thể để
thực hiện hoạch định ấy.
2.
Chắc chắn Thiên Chúa không ưa
thích sự gian dối. Ngài mời gọi tôi hãy
quan sát người đời, họ toan tính, dùng đủ mọi xảo quyệt và nhiều khi liều đến
mất mạng, miễn sao họ được điều họ muốn. Chúa Giêsu muốn tôi cũng phải liều, phải dám
đánh đổi tất cả để được Nước Trời. Bởi
được cả thế gian mà mất linh hồn, mất sự sống vĩnh cửu, mất Thiên Chúa, nào có
ích gì (Mc 8:36)! Giờ cầu nguyện hôm nay
tôi muốn nhìn vào những hành vi và quyết tâm của người quản gia bất lương này
và suy nghĩ về đời sống đức tin của tôi.
Tôi có tin xác quyết và ao ước mãnh liệt cho sự sống đời đời của tôi, để
rồi tôi có một kế hoạch và hướng đi cụ thể để đạt được lòng ao ước ấy, để dù
giữa trăm công ngàn việc, dù tôi có như thế nào, tôi vẫn không đánh mất Thiên
Chúa và niềm tin vào Ngài? Tôi đọc lại
dụ ngôn nhiều lần, ngồi bên Chúa Giêsu trong lúc này và bày tỏ lòng ao ước của
tôi với Ngài. Ước gì mỗi ngày sống là
mỗi ngày tôi đến gần Nước Trời hơn. Tôi
kết thúc giờ cầu nguyện hôm nay bằng bài hát, “Con Luôn Khát Khao,” nhạc của Sr. Hoàng Phương, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=GfZnMgsEZAI
0 comments:
Post a Comment