Thursday, July 28, 2022

Thứ Sáu Tuần XVII Thường Niên – Năm C –29-7-2022 – Lễ Các Thánh Mác-ta, Maria và La-da-rô

Thu Sau XVII TN

Gioan 11:19-27

19Khi ấy, nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô là La-da-rô mới qua đời. 20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. 21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” 23 Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!” 24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” 25 Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.  Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết.  Chị có tin thế không?” 27 Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”

(Trích Phúc âm Gioan, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Bài đọc hôm nay ghi nhận một biến cố rất quan trọng, đụng chạm đến đời sống của mọi người trên trái đất: sự sống.  Chúa Giêsu là bạn thân với gia đình Mác-ta, Maria và La-da-rô.  Khi nghe tin La-da-rô chết, Chúa Giêsu đến an ủi hai chị em.  Trong mẩu đối thoại ngắn ngủi đầy nước mắt của hai chị em khiến Chúa Giêsu cũng rơi lệ ấy, họ đã đề cập đến một điều rất quan trọng, đó là: ước gì em của họ không chết.  Chúa Giêsu đã trấn an họ, rằng: hãy tin thì em của họ sẽ sống.  Trong mẩu đối thoại của họ đã nêu lên hai điều rất quan trọng có tính nền tảng và mục đích tối hậu làm cho người ta sống mãi mãi, đó là: 1) Tình yêu.  Tình yêu có sức mạnh làm cho người ta sống mãi.  Bởi khi yêu ai, mình không muốn người đó chết và dù người đó không còn hiện diện hữu hình bên mình, nhưng người đó không bao giờ chết trong lòng của mình.  Văn hóa Việt Nam thể hiện rõ điều này qua sự hiếu thảo trong gia đình.  2) Niềm tin.  Trong niềm tin vào Thiên Chúa, người ta sẽ không bao giờ chết.  Chúa Giêsu khẳng định điều này, và quả thực La-da-rô đã được Ngài cho sống lại.  Văn hóa Kitô giáo hai ngàn năm qua đã tuyên xưng điều này.  Tôi yêu và tôi tin như thế nào?  Tình yêu và niềm tin của tôi đã vực tôi ra khỏi giường mỗi ngày như thế nào?  Đã giúp tôi đi qua mỗi ngày ra sao?  Đã giúp tôi sống như một con người như thế nào hay tôi vẫn cứ như một con vật? 

2.     Không ai phủ nhận, cơm bánh là điều tối cần thiết trong cuộc sống.  Chính vì miếng cơm manh áo mà người ta vất vả bôn ba trăm đường; nhiều khi, phải đánh đổi tất cả để chỉ có được miếng cơm manh áo trong ngày.  Tuy nhiên, đằng sau miếng cơm manh áo còn có những cái quan trọng hơn rất nhiều, đó là: tình yêu, niềm tin và hy vọng.  Chẳng ai đã tự sinh ra, nhưng đều được sinh ra.  Vậy, mục đích cuộc đời tôi là gì?  Chết rồi tôi đi đâu?  Chẳng lẽ, tôi chỉ được sinh ra trong cuộc đời này mấy chục năm; trong mấy chục năm đó là tranh giành nhau từng miếng ăn, lập gia đình, sinh con cái, lam lũ vất vả, đau ốm bệnh tật, rồi chết sao?  Chính niềm tin giúp cho tôi nhìn ra ý nghĩa tối hậu của cuộc đời.  Ý nghĩa tối hậu là tôi được Thiên Chúa sinh ra, tôi thuộc về Thiên Chúa, và tôi trở về cùng Thiên Chúa.  Chính cuộc sống có Thiên Chúa mà tôi thấy cuộc sống này nhân bản hơn, yêu thương hơn.  Nếu không có Thiên Chúa, dân gian gọi là Ông Trời, cuộc đời này thật vô nghĩa, lãng xẹc và ai ai cũng sống như con vật, chẳng cần đạo đức, chẳng cần yêu thương, cứ sống ích kỷ, theo kiểu mạnh được yếu thua.  Cứ nhìn vào chủ thuyết Cộng sản vô thần, tôi thấy rất rõ điều này.  Cứ nhìn vào những lúc tôi sống xa Chúa, tôi sẽ thấy rõ điều này.  Tôi muốn nói gì với Chúa Giêsu trong lúc này?  Tôi sẽ sống như thế nào hôm nay để thể hiện tôi là con người, là con người đầy yêu thương, là con người có niềm tin, có mục đích tối hậu trong Thiên Chúa?    

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment