1Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ sang bờ
bên kia Biển Hồ, đến vùng đất của dân Ghê-ra-sa. 2 Người
vừa ra khỏi thuyền, thì từ đám mồ mả, có một kẻ bị thần ô uế ám liền ra đón
Người. 3 Anh này thường sống trong đám mồ mả và không ai
có thể trói anh ta lại được, dầu phải dùng đến cả xiềng xích. 4 Thật
vậy, nhiều lần anh bị gông cùm và bị xiềng xích, nhưng anh đã bẻ gãy xiềng
xích, và đập tan gông cùm. Và không ai
có thể kiềm chế anh được. 5 Suốt đêm ngày, anh ta cứ ở
trong đám mồ mả và trên núi đồi, tru tréo và lấy đá rạch mình. 6 Thấy
Đức Giê-su tự đàng xa, anh ta chạy đến bái lạy Người 7 và
kêu lớn tiếng rằng: “Lạy ông Giê-su, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi can gì
đến ông? Nhân danh Thiên Chúa, tôi van
ông đừng hành hạ tôi!” 8 Thật vậy, Đức Giê-su đã bảo nó:
“Thần ô uế kia, xuất khỏi người này!” 9 Người hỏi nó: “Tên
ngươi là gì?” Nó thưa: “Tên tôi là đạo
binh, vì chúng tôi đông lắm.” 10 Nó khẩn khoản nài xin
Người đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy. 11 Ở đó có một bầy
heo rất đông đang ăn bên sườn núi. 12 Đám thần ô uế nài
xin Người rằng: “Xin sai chúng tôi đến nhập vào những con heo kia.” 13 Người
cho phép. Chúng xuất khỏi người đó và
nhập vào bầy heo. Cả bầy heo -chừng hai
ngàn con- từ trên sườn núi lao xuống biển và chết ngộp dưới đó. 14 Các
người chăn heo bỏ chạy, báo tin trong thành và thôn xóm. Thiên hạ đến xem việc gì đã xảy ra. 15 Họ
đến cùng Đức Giê-su và thấy kẻ bị quỷ ám ngồi đó, ăn mặc hẳn hoi và trí khôn
tỉnh táo - chính người này đã bị Đạo Binh quỷ nhập vào. Họ phát sợ. 16 Những
người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ
ám và chuyện bầy heo. 17 Bấy giờ họ lên tiếng nài xin
Người đi khỏi vùng đất của họ.
18 Khi Người xuống thuyền, thì kẻ
trước kia đã bị quỷ ám nài xin được ở với Người. 19 Nhưng
Người không cho phép, Người bảo: “Anh cứ về nhà với thân nhân, và thuật lại cho
họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người đã thương xót anh như thế
nào.” 20 Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền trong miền
Thập Tỉnh tất cả những gì Đức Giê-su đã làm cho anh. Ai nấy đều kinh ngạc.
(Trích Phúc âm Mác-cô, bản
dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Câu chuyện Chúa Giêsu chữa người bị quỷ ám này không chỉ đực ghi nhận
trong Phúc âm Mác-cô mà thôi, nhưng còn trong Phúc âm Mát-thêu (8:28-34) và
Luca (8:26-39) nữa. Câu chuyện này xảy
ra tại vùng đất dân Ghê-ra-sa, tức dân ngoại.
Sự ghi nhận của cả ba Phúc âm về câu chuyện này, như thể các ngài muốn
nói với tôi: Chúa Giêsu không chỉ đến với người Do-thái, nhưng còn đến với cả
dân ngoại nữa; như vậy, ơn cứu độ và tình thương của Thiên Chúa là mở ra cho
mọi người tin nhận Ngài. Hình ảnh này
nói gì với tôi về đời sống đức tin và lòng nhân ái của tôi? Tôi phải chia sẻ niềm tin và đức yêu thương
của tôi cho mọi người quanh tôi, bất kể họ là ai, như thế nào? Có khi nào tôi đã giới hạn đời sống đức tin
và yêu thương của tôi chỉ trong gia đình, giáo xứ của tôi mà thôi, chẳng quan
tâm gì đến thế giới bên ngoài? Tôi chia
sẻ suy nghĩ của tôi với Chúa Giêsu. Tôi
học được gì ở việc làm của Chúa Giêsu trong bài đọc hôm nay?
2. Ở đoạn kết của bài đọc hôm nay, người bị quỷ ám được chữa khỏi đã xin theo Chúa Giêsu; nhưng Ngài đã không cho, và nói anh ta hãy về nói cho mọi người biết về những gì Thiên Chúa đã làm cho anh ta. Dù anh này là dân ngoại, nhưng đã vui mừng mà loan truyền khắp nơi về tất cả những gì Chúa Giêsu đã làm cho anh. Như vậy, anh ta đâu còn là dân ngoại nữa! Hành động của anh ngoại đạo trên nghe như lời bài hát “Trời Chưa Muốn Sáng” của Trần Thiện Thanh, trong đó có câu: “Lạy Chúa tôi, con người không đạo, nhưng tin có Chúa ở trên cao.” Người không đạo mà tin có Chúa thì đâu còn là ngoại đạo nữa! Dấu chỉ của sự chữa lành là niềm vui, sự hoan lạc không thể giữ riêng cho mình, nhưng muốn loan tin cho mọi người được biết. Tôi có kinh nghiệm được Chúa chữa lành, yêu thương và tha thứ bao giờ chưa? Niềm vui của tôi những lúc ấy như thế nào? Niềm vui ấy còn đến bây giờ và còn muốn chia sẻ với mọi người chung quanh không? Tôi muốn nhìn lại một ngày sống hôm qua, hoặc hôm nay, đâu là những giây phút tôi được gặp Chúa, được Ngài yêu thương hoặc chữa lành. Tôi có vui không? Niềm vui này đang tác động trong tâm hồn tôi ra sao, đang dẫn tôi đi đâu và đang thúc đẩy tôi làm gì? Tôi sẽ đi đâu, đến với những ai và sẽ làm gì trong ngày hôm nay để vinh danh Chúa hơn?
Phạm Đức Hạnh, SJ