Friday, August 14, 2020

Thứ Bảy Tuần XIX Thường Niên – Năm A – 15-8-2020 – Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời

Thu Bay XIX TN

Luca 1:39-45

39Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. 40 Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét. 41 Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy Thánh Thần. 42 Bà Ê-li-sa-bét kêu lớn tiếng và nói rằng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. 43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? 44 Quả thật, này tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vì vui sướng. 45 Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.”

(Trích Phúc âm Luca bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Hôm nay là Lễ kính Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, nhưng tôi lại được đọc bài về cuộc thăm viếng của Mẹ với Bà Ê-li-za-bét.  Đây có lẽ là bài đọc được dùng nhiều nhất trong các lễ kính Đức Mẹ, dù đó là lễ nào.  Tại sao như vậy?  Có lẽ vì bài đọc đã diễn tả đúng nhất về Đức Mẹ, một người được chúc phúc, nhưng luôn khiêm hạ trước mặt Chúa.  Bài đọc có thể để lại trong tôi nhiều cảm xúc tích cực.  Thứ nhất, đó là niềm vui vì được cưu mang Chúa Cứu Thế trào dâng trong lòng Mẹ Maria.  Mẹ đã vội vã ra đi lên miền núi, đến một thành xa để chia sẻ niềm vui của Mẹ với người thân.  Cuộc đời của Mẹ đã không chỉ chia sẻ niềm vui, lịch sử còn cho thấy trong mọi cuộc hiện ra của Mẹ luôn là để an ủi con cái của Mẹ khắp nơi đang bị bách hại hoặc đau khổ, chẳng hạn như lần Mẹ hiện ra ở La-vang, Việt Nam.  Hôm nay tôi mừng kính Mẹ, không chỉ vì Mẹ đã được diễm phúc cưu mang Chúa Cứu Thế, nhưng còn là để ý thức hơn: tôi cũng được diễm phúc cưu mang Thiên Chúa trong lòng như Mẹ vậy.  Mẹ được cưu mang Chúa Cứu Thế nên lòng Mẹ trào tràn niềm vui, không cưỡng lại được, không giữ lại được.  Tôi cũng được mang Chúa Cứu Thế trong lòng, như lời Chúa Giêsu nói ở Mác-cô 3:35, hoặc ít là mỗi khi rước Mình thánh Chúa, tôi có vui ngập tràn, không dấu được không?  Tôi có cảm thấy bị thôi thúc chia sẻ niềm vui này với mọi người không?  Tôi nhớ lại lời Thánh I-nha-xi-ô Loyola nói: “Người nào có Chúa trong tim, sẽ mang Chúa đến mọi nơi mình tới.”  Tôi sẽ đem Chúa đến cho ai, tới đâu trong ngày hôm nay?   

2.     Thứ hai, cuộc đời Mẹ Maria toát lên một tâm hồn khiêm nhường.  Sự khiêm nhường đã cho Mẹ sự tự do làm theo thánh ý Chúa.  Sự khiêm nhường đã giúp Mẹ nhận ra và biết ơn những gì Chúa đã làm cho Mẹ.  Sự khiêm nhường đã giúp Mẹ có đủ can đảm và sức mạnh đối diện với mọi khó khăn, đặc biệt khi cùng Con của Mẹ bước vào cuộc thương khó.  Sự khiêm nhường đã giúp Mẹ nhạy bén trước những đau khổ của con cái Mẹ ở khắp nơi.  Tôi đọc lại lời của Mẹ với Bà Ê-li-za-bét để học sự khiêm nhường, phó thác, lòng can đảm và biết ơn ở Mẹ: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.  Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc.  Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn!  Đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.  Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.  Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.  Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư, người giầu có, lại đuổi về tay trắng.  Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người, như đã hứa cùng cha ông chúng ta, vì Người nhớ lại lòng thương xót dành cho tổ phụ Áp-ra-ham và cho con cháu đến muôn đời.”  Tôi kết thúc giờ cầu nguyện hôm nay bằng bài hát, “Kinh Chiều,” của Xuân Đường, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=6hEU7Bk_Sgo     

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment