Luca 16:19-31
19"Có một ông nhà
giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. 20Lại
có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông
nhà giàu, 21thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt
xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. 22Thế
rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông
nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.
23"Dưới âm phủ,
đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng
xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. 24Bấy giờ ông ta
kêu lên: "Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô
nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con bị lửa
thiêu đốt khổ lắm! 25Ông Áp-ra-ham đáp: "Con ơi, hãy nhớ
lại: suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi; còn La-da-rô suốt một
đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì
phải chịu khốn khổ. 26Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã
có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà
bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.
27"Ông nhà giàu
nói: "Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha
con, 28vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến
cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này! 29Ông
Áp-ra-ham đáp: "Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời
các vị đó. 30Ông nhà giàu nói: "Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ
không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn
năn sám hối. 31Ông Áp-ra-ham đáp: "Mô-sê và các Ngôn Sứ mà
họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu
tin."
(Trích Phúc âm Luca bản dịch
của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://www.phimconggiao.com/kinh-thanh/TanUoc_03Luca.html#16)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay là một trong những dụ ngôn nổi tiếng trong Kinh
Thánh. Nhưng phải nói ngay rằng, Chúa Giêsu
kể dụ ngôn này không có ý ca tụng sự khó nghèo bần cùng, và Ngài cũng chẳng lên
án sự giầu có về vật chất. Bởi giầu
không phải là tội, đặc biệt khi sự giầu có đó đến từ mồ hôi nước mắt của tôi;
sự giầu có này đáng ca tụng. Mà nghèo
chẳng phải là cái phúc, đặc biệt khi sự nghèo khó là do ươn lười và biếng nhác,
sống vô trách nhiệm về chính mình và phí phạm những tài năng, thời gian và sức
khỏe Chúa đã ban cho tôi. Điều Chúa Giêsu
muốn nói ở đây chính là, sự dửng dưng của tôi trước những đau khổ của người
khác. Điều này đáng lên án, và lên án
nặng. Giờ cầu nguyện hôm nay có thể là
giây phút tôi muốn xem lại lối sống của tôi, tương quan giữa tôi với những
người xung quanh như: Vợ, chồng, con cái, cha mẹ, hàng xóm. Tôi đang sống có tình, có nghĩa với nhau
không? Tôi biết họ đang có những đau khổ
nào, tôi cầu nguyện cho họ được không?
An ủi họ được không? Bớt trách
móc, bớt nói xấu, bớt dèm pha, bớt lên án họ được không? Tôi có thể có một hành động cụ thể để giúp họ
được không? Ngay giây phút này, tôi muốn
cầu nguyện cho những người đang là những La-da-rô quanh tôi.
2.
Trong giờ cầu nguyện này, tôi muốn hình dung cảnh ông nhà giầu và
La-da-rô, để hiểu rõ sức mạnh của dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể cho tôi lúc này. Tôi để ý nỗi thèm khát của La-da-rô, chỉ mong
được ăn những mảnh thức ăn vụn từ bàn ăn rơi xuống. Tức là La-da-rô đang ở tại một cự ly rất gần
với ông nhà giầu, ngay dưới chân. Vậy mà
ông ta không quan tâm. Gần hơn nữa đó
là, những con chó đã đến liếm những vết thương của La-da-rô. Bình thường, chó thấy người lạ sẽ sủa, sẽ
cắn. Nhưng trong trường hợp này chúng
lại liếm vết thương của La-da-rô. Chúa Giêsu
thật tinh tế đặt chi tiết này trong dụ ngôn, để cho tôi thấy rằng La-da-rô
không phải đến ăn xin lần đầu tiên, và ông cũng không phải ở đây trong vài
phút, nhưng đã đến nhiều lần và ở lâu đến nỗi chó đã quen La-da-rô như bạn và
liếm vết thương của La-da-rô. Dường như
con chó cũng đồng cảm với nỗi khổ đau của La-da-rô mà dùng nước miếng của chúng
như trụ sinh để chữa cho La-da-rô vậy mà, ông nhà giầu vẫn không quan tâm. Một sự dửng dưng tàn nhẫn, với một người ở
thật gần bên. Tấm lòng ông nhà giầu này
không bằng tấm lòng của những con chó. Ai
là người ở gần tôi đến như vậy trong lúc này và họ đang có những đau khổ nào mà
tôi chẳng hay, hoặc chẳng quan tâm? Tôi
để ý Chúa Giêsu có kể dụ ngôn này cho riêng tôi? Tôi nghĩ gì và phải làm gì sau giờ cầu nguyện
này? Tôi nói với Chúa những ý định của
tôi.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment