Isaia
50:4-9a
4 ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng đã cho tôi nói năng như một
người môn đệ, để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức. Sáng sáng Người
đánh thức, Người đánh thức tôi để tôi lắng tai nghe như một người môn đệ.5 ĐỨC
CHÚA là Chúa Thượng đã mở tai tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng
tháo lui.6 Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho
người ta giật râu. Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ.7 Có ĐỨC CHÚA là
Chúa Thượng phù trợ tôi, vì thế, tôi đã không hổ thẹn, vì thế, tôi trơ mặt ra như đá. Tôi biết mình sẽ
không phải thẹn thùng.8 Đấng tuyên bố rằng tôi công chính,
Người ở kề bên. Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai muốn kiện cáo
tôi? Cứ thử đến đây coi!9 Này, có ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng phù
trợ tôi, ai còn dám kết tội?
(Trích Sách Isaia bản dịch
của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/cuu%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Bài đọc hôm nay thường được gọi là “Bài Ca Người Tôi Trung của Chúa”,
bài thứ ba, mà Giáo hội trong hai ngàn năm qua thường hiểu đây là bài ca nói về
Chúa Giêsu. Quả thật đúng như vậy, Chúa Giêsu
đã bước vào cuộc khổ nạn mà không cưỡng lại, cũng chẳng thoái lui, bị đánh đập
mà Ngài không mở miệng kêu ca. Điều quan
trọng trong giờ cầu nguyện này là im lặng và chiêm ngắm Chúa Giêsu bước vào cuộc
khổ nạn, Ngài yêu tôi đến hơi thở cuối cùng.
2.
Chúa Giêsu như con chiên hiền lành bị đem đi giết chỉ vì vâng lời
Chúa Cha tìm đủ mọi cách để diễn ta tình yêu của Ngài không ngừng dành cho
tôi. Cả cuộc đời của Ngài là vâng theo
thánh ý Cha để yêu thương con người cho đến cùng. Tôi có thể học nơi Ngài sự vâng lời và yêu
thương cho đến cùng những người thân xung quanh tôi. Điều này thật khó lắm, nhưng tôi muốn xin
Chúa giúp tôi đủ can đảm và một trái tim rộng mở biết yêu và dám yêu.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment