Luca 18:9-14
9 Đức Giê-su
còn kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh
chê người khác:10 "Có hai
người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia
làm nghề thu thuế.11 Người
Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: "Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa,
vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu
thuế kia.12 Con ăn chay
mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.13 Còn người thu
thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm
ngực vừa thưa rằng: "Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.14 Tôi nói cho
các ông biết: người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính
rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ
mình xuống sẽ được tôn lên."
(Trích Phúc
âm Luca bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi
ý cầu nguyện:
1.
Dụ ngôn của Chúa Giêsu trong Tin Mừng
Luca hôm nay nói đến một điều có thể xảy ra rất thường đối với tôi ở những chốn
công đường: chê bai, xét đoán. Dụ ngôn
nói đến việc dùng lối sống đạo của tôi để xét đoán lối sống đạo của người khác. Phải chăng mỗi lần đến nhà thờ, tôi thường bị
chia trí, xét đoán mọi người xung quanh?
Tôi lấy lòng đạo đức của tôi mà thầm chỉ trích hết người này đến phê
bình người khác: Người này ăn mặc nhố nhăng, người kia đi đứng thế nọ, người
này không rước lễ, người kia đời sống như vậy mà lại lên rước lễ? Nhiều khi trong suốt cả thánh lễ tôi đã đóng
vai Pha-ri-sêu rất xuất sắc, lòng tôi nặng chĩu những lời chỉ trích dèm pha,
không còn một chỗ trống nào cho Chúa nữa.
Trong giờ cầu nguyện này tôi muốn được thanh tẩy. Tôi xin Chúa giúp cho lòng tôi được mở rộng,
trái tim tôi trở nên nhân ái mỗi khi nhìn người thì biết yêu người. Tôi muốn hỏi chính tôi mỗi lần đi lễ và đến
với Chúa: Tôi là ai mà dám xét đoán người khác?
2.
Giờ cầu nguyện này và có lẽ là bất cứ
khi nào tôi đến với Chúa, tôi muốn đến với Chúa trong thái độ của người thu
thuế, đấm ngực ăn năn. Tôi chỉ muốn tập
trung ngắm nhìn Chúa xem Ngài đang ngắm nhìn tôi thế nào và ở lại trong ánh mắt
của Ngài, ở lại trong tình thương của Ngài, thế là đủ.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment