Saturday, April 1, 2017

Chúa Nhật Tuần V Mùa Chay – 02-04-2017

Chua Nhat V MC

Gioan 11:3-7, 17, 20-45

Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô.3 Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng."4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: "Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh." 5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê! "
17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.
20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà.21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy."23 Đức Giê-su nói: "Em chị sẽ sống lại! "24 Cô Mác-ta thưa: "Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết."25 Đức Giê-su liền phán: "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không? "27 Cô Mác-ta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian."28 Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: "Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy! "29 Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su.30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người.31 Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em. 32 Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết."33 Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến.34 Người hỏi: "Các người để xác anh ấy ở đâu? " Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem."35 Đức Giê-su liền khóc.36 Người Do-thái mới nói: "Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy! "37 Có vài người trong nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư? "38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại.39 Đức Giê-su nói: "Đem phiến đá này đi." Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày."40 Đức Giê-su bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao? "41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: "Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con."43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: "Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ! "44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: "Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi."45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.
(Trích Phúc âm Gioan theo bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.     Toàn bộ Phúc âm Gioan muốn trình bày một Chúa Giêsu thật là Thiên Chúa, nhưng trong đoạn văn trên tôi cũng có thể thấy Ngài cũng là một con người thật, ở giữa những đau khổ nhất của con người.  Ngài đã xúc động và khóc trước sự đau khổ của chị em Mác-ta và Maria vì mới mất người thân yêu trong gia đình.  Tôi có cảm được sự gần gũi của Ngài trong những đau khổ của cuộc đời tôi lúc này không?  Tôi có thể mời Ngài đến với những đau khổ của tôi chăng?  Điều gì khiến tôi không dám hay không cảm thấy sự hiện diện của Ngài ngay trong những lúc khó khăn của cuộc đời tôi?
2.     Chúa Giêsu muốn biết người ta chôn bạn của Ngài ở đâu và họ đã chỉ cho Ngài, nhưng bằng một cung giọng đầy bi quan, “Bốn ngày rồi, nặng mùi rồi.”  Câu hỏi của Chúa có thể cũng đang hỏi với tôi chăng?  Con người thật của tôi, nỗi đau của tôi, người thân yêu của tôi đâu?  Tôi chôn cất chỗ nào, chỉ cho Chúa được không?  Hay tôi cũng không dám tin ở Chúa mà chỉ chống chế, “Lâu rồi Chúa ơi, con không nghĩ có thể làm được gì để cứu vãn.” Tôi có dám tin và mở lòng với Chúa về mọi khó khăn mà tôi đã chôn lấp chăng?

3.     Chúa Giêsu gọi Lazarus ra khỏi mồ tối và thối, “Lazarus hãy ra đây!”  Rồi Ngài nói, “Hãy cởi trói cho anh ấy đi!”  Đâu là những giây trói buộc làm cho đời sống tôi và của anh chị em bị chết ngạt, mất tự do và hy vọng?  Hãy cởi trói cho tất cả những cái đó, con người đó để thật sự được sống tự do và hy vọng.  
Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment