Luca 13:1-9
1Cùng lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giê-su nghe
chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết,
khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng. 2 Đức Giê-su đáp lại rằng: “Các
ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi
hơn mọi người Ga-li-lê khác sao? 3
Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám
hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy. 4
Cũng như mười tám người kia bị tháp Si-lô-ác đổ xuống đè chết,
các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao? 5 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế
đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như
vậy.”
6Rồi Đức Giê-su kể
dụ ngôn này: “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây
tìm trái mà không thấy, 7nên bảo
người làm vườn: ‘Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà
không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm
gì cho hại đất?’ 8 Nhưng người
làm vườn đáp: ‘Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho
nó. 9 May ra sang năm nó có
trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi.’”
(Trích
Phúc âm Luca, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Trong giờ cầu nguyện này,
tôi có thể tập trung vào hai ý chính của bài đọc hôm nay. Thứ nhất, chuyện những Ga-li-lê đang dâng lễ
mà bị Tổng trấn Phi-la-tô giết, và những người bị tháp Si-lô-ác đổ đè chết. Có những người lúc bấy giờ cho rằng, những
người bị chết đó chẳng oan uổng gì, họ tội lỗi đó thôi. Kể ra, hai ngàn năm qua suy nghĩ của con
người cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Hôm
nay, dù đang sống ở thế kỷ 21 vẫn có những người, trong đó có thể có tôi, mỗi
khi chứng kiến một ai đó bị tai nạn, hoặc thiên tai, hoặc bị chết một cách thảm
khốc, dễ có thái độ bỉu môi và ném cho một câu: “Đúng là ông trời có mắt!,”
hoặc “Quả báo!,” hoặc “Chạy trời không khỏi nắng!” Thậm chí trong đại dịch này, khi tiểu bang New
York và California chật vật với biết bao nhiêu người bị chết vì Covid, đến mức
bệnh việc quá tải, nhà quàng không mai táng kịp, nhiều người cũng đã mỉa mai mà
nói rằng: “Đó, tội lỗi quá mà nên Chúa
phạt!” Thái độ ấy thường hàm ý rằng, tôi
vẫn đạo đức và tốt lành hơn những người kia, nên tôi vẫn còn sống! Có lẽ, hôm nay tôi phải nghe cho rõ những lời
Chúa Giêsu nói: “Không phải thế đâu; nhưng nếu
các người không chịu sám hối, thì cũng sẽ chết hết y như vậy!” Tôi có thấy Chúa Giesu đang nói những lời này
cho tôi? Tôi thật sự không lành thánh
hơn bất cứ ai bị chết một cách oan uổng hiện nay. Tôi phải làm gì bây giờ?
2.
Thứ hai, dụ ngôn cây
vả không sinh trái, ông chủ muốn chặt đi, nhưng người làm vườn đã xin gia
hạn. Vả là một loại cây rất phổ biến tại
vùng Địa Trung Hải, có đến 750 các loại vả. Nó đã gắn liền với Người Do-thái cả 5000 năm nay và là một trong những hoa quả chính trong các món
ăn thường ngày của họ. Vì sự gắn liền này mà vả đã được nhắc đến từ những trang đầu của Kinh Thánh
Do-thái, như: sau khi A-đam và Eva phạm tội, họ cảm thấy xấu hổ và đã
lấy lá vả che thân. Bởi sự gần gũi này,
vả đã được dùng trong Kinh Thánh như một biểu tượng để nói về dân Do-thái. Đối với tôi ngày nay khi đọc dụ ngôn này, vả
cũng là hình ảnh biểu tượng để nói về tôi nữa.
Nếu tôi không sinh hoa trái, coi chừng, cũng sẽ bị chặt! Nếu tôi không sinh hoa trái và vẫn còn đây,
chắc hẳn đã có người đã xin gia hạn giúp tôi?
Dù không sinh hoa trái vậy mà tôi vẫn còn đây, chắc hẳn vì lòng Chúa xót
thương vẫn còn cho tôi cơ hội chăng? Tôi
muốn nói gì với Ngài trong lúc này? Tôi
có thể cám ơn Ngài chăng? Tôi sẽ làm gì
để cuộc đời tôi sinh nhiều hoa trái hơn?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment