Mát-thêu 20:1-16a
1Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe
dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn
thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. 2 Sau khi đã
thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. 3 Khoảng
giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài
chợ. 4 Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn
nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.’ 5 Họ liền
đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ
chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. 6 Khoảng giờ
mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ:
‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ 7 Họ
đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’ Ông
bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ 8 Chiều
đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ,
bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước
nhất.’ 9 Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến
lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. 10 Khi đến lượt
những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng
chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. 11 Họ vừa lãnh vừa
cằn nhằn chủ nhà: 12 ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có
một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải
làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.’ 13 Ông
chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với
bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là
một quan tiền sao? 14 Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót
này cũng được bằng bạn đó. 15 Chẳng lẽ tôi lại không có
quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen
tức?’ 16a Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu,
còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.”
(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch
của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay là một dụ ngôn Chúa Giêsu
kể về Nước Trời. Đây là một dụ ngôn rất
nổi tiếng mà nhiều người biết và khi nghe xong cứ tức anh ách vì cách trả lương
của ông chủ, tức là Chúa, cho những người làm công, tức là tôi và tất cả các Kitô
hữu. Trước hết, tôi cần phần phải để ý
đến trọng tâm của dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể, đó là: lòng Chúa xót thương. Chẳng ai có thể tự ý vô làm vườn nho cho Chúa,
nhưng phải được Chúa kêu mời, tuyển dụng.
Thiên Chúa đã đi ra đi vô nhiều lần trong ngày để tuyển dụng người vào
làm vườn nho cho Ngài, dù đó là đầu ngày hay đã xế chiều. Giả xử, đến chiều mà chẳng có ai mướn tôi,
tôi sẽ đi đâu đây? Tôi sẽ tìm đâu ra
tiền để nuôi sống bản thân và gia đình hôm nay?
Như vậy, việc tuyển dụng này đã nói lên nhiều tình thương của Chúa dành
cho tôi, cho mọi người. Chúa mướn ai vào
làm vườn nho cho Ngài, Ngài đều cho họ biết thỏa thuận trước khi làm, và tôi có
cả tự do để muốn làm hay không. Hôm nay,
tôi đang là một trong những người làm công cho Chúa. Tôi cảm thấy biết ơn Chúa đến mức nào? Tôi có trân quý ơn huệ này không? Tôi muốn nói gì với Chúa đây?
2. Thứ hai, lòng thương xót của Chúa còn được thấy qua cách trả lương của Ngài cho những người làm công, bắt đầu từ những người vào làm trễ nhất. Dù người mới vô chưa làm được nhiều, cũng chẳng phải chịu nắng nôi cực nhọc bởi cả ngày làm việc, nhưng Chúa vẫn muốn những người làm cuối giờ này cũng được hưởng bằng số lương của những người làm từ đầu ngày, bởi vì Ngài là một Đấng nhân lành, đồng thời Ngài có toàn quyền thi thố tình thương cho những ai Ngài muốn. Tôi có cảm thấy ghen tức khi có ai đó cũng được hưởng những phúc lợi như tôi, dù họ sinh sau đẻ muộn trong vườn nho của Chúa? Chúa có bất công đối với tôi là người Kitô đạo gốc, theo Chúa từ nhỏ, so với những người mới theo Chúa, khi tuổi đã già? Tôi muốn nói chuyện với Chúa Giêsu về những cảm nghĩ của tôi từ lòng nhân hậu của Chúa khiến tôi bực bội?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment