Mát-thêu 22:1-14
1Khi ấy, Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói
với các thượng tế và kỳ mục trong dân rằng: 2 “Nước Trời
cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. 3 Nhà
vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc,
nhưng họ không chịu đến. 4 Nhà vua lại sai những đầy tớ
khác đi, và dặn họ: ‘Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo
đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến
dự tiệc cưới!’ 5 Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới,
lại bỏ đi: kẻ thì đi thăm nông trại, người thì đi buôn, 6 còn
những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà hành hạ và giết chết. 7 Nhà
vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ
thành phố của chúng. 8 Rồi nhà vua bảo đầy tớ: ‘Tiệc cưới
đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng. 9 Vậy
các ngươi đi ra các ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.’ 10 Đầy
tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên
phòng tiệc cưới đã đầy thực khách. 11 ‘Bấy giờ nhà vua tiến vào
quan sát khách dự tiệc, thấy ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới, 12mới
hỏi người ấy: Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới?’
Người ấy câm miệng không nói được gì. 13 Nhà vua liền bảo
những người phục dịch: ‘Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên
ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng! 14 Vì
kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít’.”
(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch
của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay là một dụ ngôn khác mà Chúa
Giêsu mượn để nói về Nước Trời. Ở phần
kết dụ ngôn có thể để lại trong tôi một sự khó hiểu hoặc bực tức với chủ
tiệc. Bởi, những người cuối cùng được
mời vào tiệc cưới là những người đầu đường xó chợ, những người nghèo và vô gia
cư, họ làm gì có áo cưới để mặc? Vậy mà,
người ấy lại bị trừng phạt, bị tống cổ ra ngoài vào nơi khóc lóc nghiến răng. Theo phong tục Do-thái, khi gia đình nào đó
tổ chức đám cưới, họ không chỉ chuẩn bị thức ăn thức uống cỗ bàn linh đình,
nhưng còn phải chuẩn bị áo cho người dự tiệc nữa. Bất cứ khách nào đến dự tiệc cưới, chủ nhà
đều chuẩn bị sẵn áo cho khách dự tiệc. Có
thể các áo này được may sẵn và chủ nhà phải mướn tại các tiệm áo cưới, đủ cho
mỗi khách dự tiệc một cái, xong tiệc trả áo lại. Như vậy dụ ngôn muốn nói gì? Trước hết, Chúa Giêsu kể dụ ngôn này cho các
thượng tế và kỳ mục Do-thái. Họ vốn được
xem là lãnh đạo của dân và tự hào là người của Chúa; ơn cứu độ chỉ cho dân Chúa
mà thôi chứ không cho dân ngoại. Giờ đây,
tiệc cưới Nước Trời đã được tổ chức và mời họ trước nhất, thế mà họ không quan
tâm, lại còn bắt bớ và giết hại các đầy tớ của chủ tiệc. Khi những người gọi là dân riêng của Chúa
không đáp lời, Thiên Chúa đã mở Nước Trời cho mọi người, bất kể họ là ai. Tôi có thể thấy tôi trong những thượng tế và kỳ
mục không, khi mà tôi cũng là một Kito hữu, Chúa luôn mời gọi tôi đến với Ngài,
tôi đã đáp trả như thế nào trước những lời mời của Chúa? Tôi trả lời với Chúa trong lúc này. Tôi có thể thấy tôi trong những người thập
phương được mời vào Nước Trời không? Tôi
vui và hạnh phúc như thế nào?
2.
Thứ hai, dụ ngôn kết thúc bằng việc chủ
tiệc khám phá ra một người không mặc áo cưới, đây là một xúc phạm, nên vì khách
ấy đã bị trừng phạt. Chúa không chỉ mời
gọi tôi đến dự tiệc của Ngài, Ngài còn chuẩn bị áo cưới cho tôi, tôi sẵn sàng
và trân quý niềm vịnh dự này không? Tôi nghĩ
tôi đang làm gì để vịnh danh Chúa? Tôi
nói cho Chúa nghe trong giây phút này.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment