Mát-thêu 18:21-35
21Khi ấy, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà
hỏi rằng: “Thưa Ngài, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến
mấy lần? Có phải đến bảy lần
không?” 22 Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần,
nhưng là đến bảy mươi lần bảy. 23 “Vì thế, Nước Trời cũng giống
như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ
sách. 24 Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một
kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến vàng. 25 Y không có gì để trả,
nên tôn chủ ra lệnh bán y, vợ con y, cùng tất cả tài sản mà trả nợ. 26 Bấy
giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống lạy lục: ‘Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại
cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.’ 27 Tôn chủ của tên đầy tớ ấy
liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. 28 Nhưng
vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan
tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo:
‘Trả nợ cho tao!’ 29 Bấy giờ, người đồng bạn sấp mình
xuống van xin: ‘Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả
anh.’ 30 Nhưng y không chịu, cứ đi tống anh ta vào ngục
cho đến khi trả xong nợ. 31 Thấy sự việc xảy ra như vậy,
các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu
chuyện. 32 Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo: ‘Tên đầy
tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, 33 thì
đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương
xót ngươi sao?’ 34 Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y
cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. 35 Ấy
vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người
trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch
của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Tha thứ không chỉ là điểm nhấn trong Phúc âm Mát-thêu, nhưng còn là tâm
điểm của đời sống Kitôhữu nữa. Mỗi khi
tôi cầu nguyện với Kinh Lạy Cha, hoặc mỗi khi tham dự Thánh Lễ, tôi đều được
mời gọi phải tha thứ. Tôi cần phải tha
thứ, trước nhất, đó là vì tôi bất toàn, bởi vậy khi tôi được Chúa tha thứ, tôi
cũng phải biết tha thứ cho người khác. Thứ
hai, tha thứ là vì tôi biết thương chính tôi, tôi giải thoát tôi khỏi những hận
thù ganh ghét. Bởi khi giận ghét ai, tôi
không chỉ mất bình an, và sự giận ghét của tôi cũng chẳng biến đổi được người
khác. Chúa Giêsu đòi hỏi tôi phải tha
thứ bảy mươi lần bảy, tức phải tha thứ luôn luôn. Dẫu biết tha thứ là một điều tốt trước nhất
cho tôi, và nó làm đẹp lòng Chúa, nhưng tha thứ khó vô cùng. Tôi có đang giữ lòng hờn giận với ai không? Tôi xin Chúa cho tôi sức mạnh và sự can đảm
để dám tha thứ. Tôi có cảm thấy thiệt
thòi và tổn thương nhiều vì những gì người khác đã gây ra cho tôi không? Tôi xin Chúa chữa lành và bù đắp cho tôi.
2. Tôi muốn đọc lại dụ ngôn trên về người tôi tớ không biết tha thứ, và để ý xem Chúa có đang kể câu chuyện này cho riêng tôi? Tha thứ cho người nào đó ở xa, dù khó, nhưng tôi vẫn có thể tha thứ được. Tha thứ cho người nào ở thật gần với tôi thì khó hơn nhiều. Nhưng có lẽ người khó tha thứ nhất, đó chính là tôi. Chúa đã tha thứ cho tôi như thế nào? Tôi muốn sống đức tha thứ ấy cho người khác và cho tôi bằng những gì Chúa đã tha thứ cho tôi.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment