Giảng
Viên 1:2-11
2Ông Cô-he-lét nói:
“Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả
là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân. 3 Lợi lộc gì đâu khi con
người phải chịu đựng bao gian lao vất vả dưới ánh nắng mặt trời? 4
Thế hệ này đi, thế hệ kia đến, nhưng trái đất mãi mãi trường tồn. 5
Mặt trời mọc rồi lặn; mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó đã mọc lên. 6
Gió thổi xuống phía nam, rồi xoay về phía bắc: gió xoay lui xoay tới rồi
gió đi; gió trở qua trở lại lòng vòng. 7 Mọi khúc sông đều xuôi
ra biển, nhưng biển cũng chẳng đầy.
Sông chảy tới đâu thì từ đó sông lại tiếp tục. 8 Chuyện
gì cũng nhàm chán, chẳng thể nói gì hơn.
Mắt có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ, tai có nghe đến mấy cũng
chẳng thấy gì mới. 9 Điều đã có, rồi ra sẽ có, chuyện đã làm,
rồi lại sẽ làm ra: dưới ánh mặt trời, nào có chi mới lạ? 10 Nếu có
điều gì đáng cho người ta nói: “Coi đây, cái mới đây này!”, thì điều ấy đã có
trước chúng ta từ bao thế hệ rồi. 11 Chẳng ai còn nhớ đến người
xưa, và đối với những người đến sau thì cũng thế; các thế hệ mai sau sẽ chẳng
còn nhớ đến họ.
(Trích Sách Giảng
Viên, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Hôm nay Giáo hội mời gọi tôi cầu nguyện với Sách Giảng
Viên, một sách nữa trong kho tàng Sách Khôn Ngoan của Do-thái giáo, được cho là
của Vua Salomon, viết ra vào khoảng năm 935 T.C.N. Những lời của bài đọc hôm nay nằm trong Phần
Mở Đầu, nói lên nội dung của cả tập sách: Ý nghĩa cuộc đời này là gì? Solomon suy ngẫm sự đời và cuộc đời của chính
ông, và cảm thấy nhàm chán, buồn tẻ, vì mọi sự cứ xoay vần biến chuyển, đến rồi
đi, xuất hiện rồi lại mất, ngoài tầm kiểm soát của con người. Đặc biệt, khi sống mà chỉ theo sự nổi trôi
của cuộc đời, chẳng biết Chúa là ai, Đấng tạo nên và điều khiển mọi sự vần xoay,
ông cảm thấy cuộc đời của ông thật vô tích sự, cuộc sống này thật vô nghĩa. Lời Mở Đầu của Sách Giảng Viên và cũng là tâm
sự của Solomon có làm tôi suy nghĩ về cách sống hiện nay của tôi không? Tôi là một con người, không phải là một con
vật, ấy vậy mà mỗi ngày sống của tôi lại cứ vận hành như một cỗ máy, thua kém hơn
cả con vật. Chẳng lẽ tôi cứ sinh ra, lớn
lên, lập gia đình, sinh con cái, giành giật từng miếng ăn mỗi ngày, rồi già,
rồi chết sao? Lãng xẹc quá! Chúa ở đâu trong mỗi ngày sống của tôi? Ý nghĩa cuộc đời này là gì? Chỉ khi nào tôi kết hiệp với Thiên Chúa, Đấng
tạo thành trời đất, tôi mới tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời. Tôi muốn chiêm ngắm Thiên Chúa trong lúc này,
suy ngẫm về cuộc đời của tôi, nhìn lại ngày sống hôm nay của tôi và hỏi Chúa về
ý nghĩa của cuộc đời.
2.
Tôi đọc lại bài đọc trên và ngẫm suy về những lời đó, hầu
giúp tôi được bình an, thanh thoát, tự do, buông bỏ, không hận thù, không ganh
đua, không sợ hãi. Tôi kết thúc giờ cầu
nguyện bằng bài hát, “Phù Vân,” của Xuân
Đường, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=1cD9qTTKfe8
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment