Tuesday, August 16, 2022

Thứ Tư Tuần XX Thường Niên – Năm C –17-8-2022

Thu Tu XX TN

Mát-thêu 20:1-16a

1Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. 2 Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. 3 Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. 4 Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.’ 5 Họ liền đi.  Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. 6 Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ 7 Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’  Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ 8 Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.’ 9 Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. 10 Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. 11 Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn chủ nhà: 12 ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.’ 13 Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? 14 Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. 15 Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ 16a Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.”

(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Bài đọc hôm nay là một trong những dụ ngôn của Chúa Giêsu mà, thường để lại trong lòng người nghe một cảm giác khó chịu, thậm chí cảm thấy tức anh ách, như chân mắc sỏi trong giầy.  Đó chính là chủ đích của Chúa Giêsu khi kể dụ ngôn.  Câu chuyện Ngài kể, bất cứ ai nghe cũng không thể quên được, khiến họ phải suy nghĩ, phải tìm câu trả lời cho chính mình.  Dụ ngôn trong bài đọc hôm nay là một ví dụ điển hình.  Bởi, trong đời có ai đi mướn thợ làm công theo kiểu ông chủ vườn nho trong bài đọc hôm nay đâu.  Tại sao Chúa Giêsu kể dụ ngôn này?  Dụ ngôn này có ý nghĩa gì?  Nên nhớ, Chúa Giêsu kể dụ ngôn này ngay sau bài đọc ngày hôm qua, trong đó Phê-rô đặt câu hỏi với Chúa Giêsu: Liệu ông sẽ được gì khi bỏ mọi sự đi theo Chúa Giêsu?  Đặt câu hỏi như vậy, Phê-rô đã hàm ý: Ông đã bỏ hết mọi sự theo Chúa, ông sẽ phải được thưởng nhiều hơn trong Nước Trời.  Suy nghĩ của Phê-rô rất đúng và đó cũng là suy nghĩ thông thường của mọi người, trong đó có tôi.  Tuy nhiên, đó không phải là suy nghĩ của Chúa Giêsu.  Tôi chỉ có thể hiểu đúng dụ ngôn này khi tôi trở về với lời đầu tiên của Chúa Giêsu, khi Ngài bắt đầu đi rao giảng, Ngài nói: Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần" (Mt 4:17).  “Sám hối” được dịch từ chữ “Metanoia” trong tiếng Hy-lạp.  Thực ra, metanoia không chỉ có nghĩa là sám hối, mà quan trọng hơn nó còn có nghĩa là: thay đổi não trạng, thay đổi cách nghĩ, thay đổi lối sống của tôi từ tầm thường trở thành phi thường, từ tầm thường trở thành cao thượng.  Tôi cảm thấy khó chịu với dụ ngôn của Chúa Giêsu là vì tôi nghĩ theo kiểu con người, kiểu buôn bán sòng phẳng, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít.  Trong khi đó Thiên Chúa không nghĩ như con người nghĩ.  Trong suy nghĩ của Thiên Chúa là cả một biển mênh mông của yêu thương.  Mà trong tình thương thì không bao giờ tính toán thiệt hơn.  Tình thương là cho đi và cho đi cho đến cùng.  Thiên Chúa thương cả những người vào làm giờ sau chót được sống và có của ăn như những người đến làm giờ đầu tiên.  Không phải vì họ lười, nhưng vì không có ai mướn họ.  May mắn thay, họ gặp được ông chủ tốt vào giờ chót của ngày, nhờ vậy mà ông và gia đình ông có được bữa ăn trong ngày.  Đó là Thiên Chúa tôi thờ!  Thiên Chúa của tôi không phải là một thương gia với sổ sách chi li, tính toán kỹ lưỡng không để mất đến một xu.    Tôi cảm thấy như thế nào về dụ ngôn của Chúa Giêsu trong bài đọc hôm nay?  Dụ ngôn của Chúa Giêsu có làm cho tôi đầy hy vọng không?  Tôi nói chuyện với Chúa Giêsu và xin Ngài dạy cho tôi biết nghĩ và hành xử giống những gì Ngài dạy, đặc biệt ở những vấn đề mà tôi đang cảm thấy khó giải quyết trong lúc này.   

2.     Tôi đọc lại dụ ngôn trên và để ý tâm trạng của tôi như thế nào theo từng nhân vật?  Có khi nào tôi đã nghĩ như người làm từ giờ thứ nhất, thậm chí tôi lo lắng: Không biết cuối đời Chúa sẽ thưởng cho tôi như thế nào?  Bởi tôi được biết Chúa từ nhỏ, đi lễ mỗi ngày, cầu nguyện sáng đêm, ăn chay hằng năm, làm việc bác ái đến rụng cả tay, chắc Chúa phải thưởng cho tôi được những chỗ nhất trong Nước Trời, hơn tất cả những người vô đạo, những phường trộm cắp, những đứa lười như hủi kinh chẳng đọc, lễ chẳng đi, chay chẳng giữ…!  Tôi đồng ý hay bất đồng với những gì Chúa dạy qua dụ ngôn của bài đọc hôm nay?  Hãy cẩn thận với câu nói cuối cùng của Chúa Giêsu trong bài đọc hôm nay: Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót”!  Tôi nói chuyện, tranh cãi, thương lượng, tâm sự với Chúa Giêsu về những cảm nghĩ từ dụ ngôn của Ngài, đang xảy ra trong lòng tôi lúc này.    

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment