Mác-cô 6:14-29
14Khi ấy, vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức
Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói:
“Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép
lạ.” 15 Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a.” Kẻ khác nữa lại nói: “Đó là một ngôn sứ như
một trong các ngôn sứ.” 16 Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền
nói: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!”
17Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt
ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý
do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê, 18 mà
ông Gio-an lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!” 19 Bà
Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được. 20 Thật
vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông,
và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà
vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.
21Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng
sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân
hào miền Ga-li-lê. 22 Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn
một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ
xin, ta sẽ ban cho con.” 23 Vua lại còn thề: “Con xin gì,
ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” 24 Cô gái
đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ
cô nói: “Đầu Gio-an Tẩy Giả.” 25 Lập tức cô vội trở vào
đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an
Tẩy Giả, đặt trên mâm.” 26 Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã
trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. 27 Lập
tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, 28 bưng
đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. 29 Nghe
tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.
(Trích Phúc
âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay là một câu chuyện
rất tang thương về cái chết của Gioan Tẩy Giả.
Ông là một người rất nổi tiếng, rất nhiều người theo và sự ảnh hưởng của
ông đã rất lớn. Ông đã mạnh dạn lên
tiếng về những sai trái trong cuộc sống, kể cả những sai trái của nhà vua, như
tôi thấy trong bài đọc hôm nay. Cả cuộc
đời của ông đã chỉ sống cho Thiên Chúa và làm chứng cho công lý, sự thật và
tình thương. Vì muốn làm chứng cho sự
thật mà ông phải chết. Đúng như Plato
(424-345TCN), một triết gia lỗi lạc của thế giới đã nói: “Không ai mà bị căm ghét nhiều bằng người dám nói thật.” Điều này rất đúng ở mọi thời đại và trong mọi
văn hóa và ở mọi nơi: Gia đình, cộng đoàn, xứ đạo, Giáo hội và xã hội. Đâu đâu ai cũng yêu mến sự thật, cũng kiếm
tìm sự thật, nhưng đâu đâu ai cũng sợ sự thật.
Đọc lịch sử xã hội và giáo hội, đâu đâu tôi cũng thấy người sống thật và làm chứng cho sự thật đều bị giết một cách oan uổng. Hôm nay đọc lại câu chuyện về cái chết của
Gioan có thể cũng đặt ra rất nhiều thách đố trong cuộc sống hiện tại
của tôi, về đời sống làm chứng cho sự thật.
Có thể tôi rất yêu Chúa, bởi Ngài là Sự Thật và là căn nguyên của mọi sự
thật; nhưng tình yêu của tôi với Ngài có thể chưa mạnh đủ để dám làm chứng cho
sự thật như Gioan. Có thể đây là ơn xin trong giờ
cầu nguyện này chăng? Có thể tôi đọc lại
câu chuyện trên và nói chuyện với Gioan để, nhờ gương sáng của ông mà tôi cũng
được mạnh mẽ dám làm chứng cho sự thật ở mọi nơi. Sự thật bao giờ cũng khó nói, có thể khó nói
hơn tất cả mọi vấn đề. Tôi xin Chúa cho
tôi được khôn ngoan biết chọn đúng lúc, đúng chữ, đúng thái độ, đúng đối tượng
mỗi khi muốn trình bày sự thật sao cho, sau đó mọi người trở nên yêu mến nhau
hơn, sống hòa hợp với nhau hơn, chứ đừng để sau đó không ai muốn nhìn mặt nhau nữa và không
thể sống chung với nhau nữa.
2. Cái chết của Gioan thật trớ trêu. Vì Gioan dám nói lên sự thật về cái sai
trái của nhà vua, đã dám lấy vợ của anh mình.
Chính vì dám nói lên sự thật này mà Gioan đã phải chết. Tôi có thể dừng ở cái chết của Gioan mà suy
niệm và cầu nguyện. Chính Hê-rô-đi-a,
người vợ mới của Vua Hê-rô-đê, đã rỉ tai con gái mình, xin Vua Hê-rô-đê cho cô cái đầu
của Gioan. Một người mẹ đã rỉ tai con
những chuyện sai trái, những điều ác đức! Có thể chẳng bao giờ tôi rỉ tai người khác, xúi dục họ làm những
chuyện ác đức như Hê-rô-đi-a, nhưng có khi nào tôi đã rỉ tai con cái, trẻ
em, người khác những điều sai trái như: nói dối, ăn gian, trả thù, trốn thuế,
hối lộ, ăn cắp của công, phá thai, chửi rủa, vu oan, thóa mạ, buôn điều đặt
chuyện, ăn không nói có cho người khác?
Nếu tôi đã chẳng rỉ tai ai những điều này bằng lời, tôi có là gương mù
gương xấu cho người khác? Tôi lấy giây
phút này và bài đọc hôm nay để soi gương, để hoán cải, để xin được tha thứ. Tôi muốn cả ngày hôm nay suy ngẫm và cầu nguyện
với tâm tình của bài hát, “Im Lặng Là
Đồng Lõa” của Nguyễn Đức Quang, với sự trình bày của Tuấn Khanh, qua đường
dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=dgNTMpTr4OY
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment