Ga-lát
3:7-14
7Thưa anh em, anh em nên biết rằng: những
ai dựa vào đức tin, những người ấy là con cái ông Áp-ra-ham. 8 Đàng
khác, Kinh Thánh thấy trước rằng Thiên Chúa sẽ làm cho dân ngoại nên công chính
nhờ đức tin, nên đã tiên báo cho ông Áp-ra-ham tin mừng này: Nhờ ngươi, muôn
dân sẽ được chúc phúc. 9 Như vậy, những kẻ dựa vào đức tin
thì được chúc phúc làm một với ông Áp-ra-ham, người có đức tin.
1 Thật thế, những ai dựa vào những
việc Luật dạy phải làm thì đều chuốc lấy lời nguyền rủa, vì Kinh Thánh viết:
Đáng nguyền rủa thay mọi kẻ không bền chí thi hành tất cả những gì chép trong
sách Luật! 11 Vả lại, không ai được nên công chính trước
mặt Thiên Chúa nhờ Lề Luật, đó là điều hiển nhiên, vì người công chính nhờ đức
tin sẽ được sống. 12 Thế mà Lề Luật không lệ thuộc đức
tin, nhưng ai thực hành những điều Lề Luật dạy, thì nhờ đó sẽ được sống. 13 Đức
Ki-tô đã chuộc chúng ta cho khỏi bị nguyền rủa vì Lề Luật, khi vì chúng ta
chính Người trở nên đồ bị nguyền rủa, vì có lời chép: Đáng nguyền rủa thay mọi
kẻ bị treo trên cây gỗ! 14 Như thế là để nhờ Đức Giê-su
Ki-tô, các dân ngoại cũng được hưởng phúc lành dành cho ông Áp-ra-ham, và để
nhờ đức tin, chúng ta nhận được ơn Thiên Chúa đã hứa tức là Thần Khí.
(Trích Thư Ga-lát, bản
dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Cùng đích của tôn giáo và niềm tin luôn là dẫn người ta đến sự tự do trọn
vẹn, và kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa.
Tôi có thấy cách thực hành đức tin và cầu nguyện của tôi bao lâu nay có
đang đem tôi đến sự tự do và kết hiệp với Thiên Chúa mà Thánh Phao-lô nói trong
bài đọc hôm nay không? Có phải lối thực
hành đức tin và cầu nguyện của tôi bao lâu nay làm chỉ vì luật buộc, chỉ vì sợ
tội, mà không phải vì lòng mến? Tôi nói
chuyện với Thánh Phao-lô về cách thực hành đức tin và cầu nguyện của tôi bao
lâu nay, xin ngài hướng dẫn, tôi phải thay đổi những gì để càng ngày càng trở
nên tự do và kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa hơn trong lòng mến.
2. Những lời của Phao-lô trong bài đọc hôm nay thật mạnh mẽ và là tiếng
chuông thức tỉnh cách cầu nguyện và thực hành đức tin của tôi. Ngày nào tôi còn thực hành đức tin và cầu
nguyện vì luật buộc, và tin rằng cứ thi hành đúng như luật dạy, tôi sẽ lên
thiên đàng! Càng không phải khi tôi tin
mà không có thực hành lòng mến một cách cụ thể ở đời này, thì dù sau này có xin
bao nhiêu lễ, đọc bao nhiêu kinh cũng chẳng giúp tôi vào thiên đàng được. Thánh Phao-lô trong bài đọc hôm nay quả quyết
những lối tin này chẳng chắc chắn tí nào.
Chỉ duy nhất niềm tin yêu vào Đức Giêsu Kito mới có thể đem đến cho tôi
sự tự do và ơn cứu độ. Như vậy, sống
từng ngày trong lòng mến với Thiên Chúa và với mọi người là tấm vé bảo đảm nhất
giúp tôi vào thiên đàng ngay từ đời này, không cần phải chờ đến sau khi chết. Tôi sẽ chọn sống như thế nào ngày hôm nay để
tỏ rõ niềm tin của tôi vào Chúa và liên đới với mọi người? Tôi bàn chuyện này với Chúa và với Thánh Phao-lô
trong lúc này.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment