Gioan 21:20-25
20 Ông Phê-rô quay lại, thì thấy người môn đệ Đức
Giê-su thương mến đi theo sau; ông này là người đã nghiêng mình vào ngực Đức
Giê-su trong bữa ăn tối và hỏi: "Thưa Thầy, ai là kẻ nộp Thầy?"21 Vậy
khi thấy người đó, ông Phê-rô nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, còn anh này
thì sao?" 22 Đức Giê-su đáp: "Giả như Thầy muốn anh ấy
còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy." 23 Do
đó, mới có tiếng đồn giữa anh em là môn đệ ấy sẽ không chết. Nhưng Đức Giê-su đã không nói với ông Phê-rô
là: "Anh ấy sẽ không chết", mà chỉ nói: "Giả như Thầy muốn anh ấy
còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh?" 24 Chính
môn đệ này làm chứng về những điều đó và đã viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là
xác thực. 25 Còn có nhiều điều khác Đức Giê-su đã làm. Nếu viết
lại từng điều một, thì tôi thiết nghĩ: cả thế giới cũng không đủ chỗ chứa các
sách viết ra.
(Trích Phúc âm Gioan bản dịch của Nhóm Phiên
Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Có một điểm rất được nhấn mạnh trong Phúc âm Gioan, đó là: kinh nghiệm cá vị với Chúa Giêsu. Chúa Giêsu trong Phúc âm Gioan thường làm việc
trực tiếp với từng người, chẳng hạn như: Ni-cô-đê-mô, người đàn bà bên bờ giếng,
người mù từ thuở mới sinh, người môn đệ Chúa Giêsu yêu tựa đầu vào ngực Chúa Giêsu trong Bữa Tiệc Ly…và bài đọc hôm nay là Phê-rô. Sau khi Phê-rô xác quyết với Chúa Giêsu rằng,
ông rất yêu Chúa Giêsu, Ngài đã gọi ông, “Hãy
theo Thầy!” (21:19). Trong bài đọc hôm nay, Phê-rô thấy môn đệ Chúa Giêsu
yêu mến, nên hỏi Ngài về người đó. Nhưng
Chúa Giêsu đã nói Phê-rô, đó không phải việc của Phê-rô, phần Phê-rô chỉ biết
theo Thầy thôi. Điều này cũng có nghĩa
là, theo Chúa Giêsu là một hành trình mang tính cá vị và riêng tư. Sẽ không thể có chuyện theo Chúa Giêsu vì
a-dua, vì đám đông, cũng chẳng phải vì ai, kể cả cha mẹ, nhưng phải là một quyết
định mang tính cá vị và riêng tư. Đời sống
đức tin của tôi bao lâu nay có phải là một hành trình mang tính cá vị và riêng
tư với Chúa Giêsu không? Ngày nào đức
tin của tôi là một sự lựa chọn tự do hoàn toàn, mang tính cá vị và riêng tư với
Chúa Giêsu, ngày ấy đức tin của tôi thật sự bén rễ, trưởng thành và sinh hoa
trái. Tôi có nhận thấy tương quan cá vị,
riêng tư và thân mật với Chúa Giêsu rất phong phút trong tôi không? Tôi trả lời sao với Chúa Giêsu và Ngài nói gì
với tôi về tương quan giữa Ngài và tôi?
2.
Bài đọc hôm nay là phần kết của Phúc âm Gioan, trong hai câu cuối
cùng xác định một lần nữa kinh nghiệm riêng tư và mang tính cá vị với Chúa Giêsu là rất quan trọng. Đó chính
là những kinh nghiệm của các độc giả hai ngàn năm qua đã gặp Chúa Giêsu, khi họ tương
tác rất riêng tư và thân mật với Ngài. Họ chính là những môn đệ được Chúa Giêsu yêu, luôn tựa đầu vào ngực Chúa Giêsu. Họ nhiều vô số kể, trong đó có tôi. Bởi vậy Gioan viết: “Nếu viết lại từng điều một, thì tôi thiết nghĩ: cả thế giới
cũng không đủ chỗ chứa các sách viết ra.” Như vậy mỗi khi gặp Chúa Giêsu trong giờ cầu
nguyện hoặc trong đời sống mỗi ngày, nếu tôi viết lại tất cả những kinh nghiệm ấy,
một cách nào đó, tôi đang “viết tiếp Tin Mừng Gioan,” hoặc tôi đang viết Tin Mừng
của tôi. Đâu là những kinh nghiệm riêng
tư, cá vị và rất thân mật của tôi với Chúa Giêsu? Hãy để những kinh nghiệm này dẫn tôi vào thật
sâu trong cung lòng của Thiên Chúa. Tôi
có thể đọc lại cho Chúa Giêsu nghe những kinh nghiệm này không? Tôi có thể kể cho mọi người nghe những kinh
nghiệm này không?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment