Mác-cô 12:1-12
1 Khi ấy, Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ
ngôn mà nói với các thượng tế, kinh sư và kỳ mục. Người nói: “Có người kia
trồng được một vườn nho; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một
tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi
trẩy đi xa. 2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá
điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. 3 Nhưng họ
bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. 4 Ông lại
sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh
vào đầu anh ta và hạ nhục. 5 Ông sai một người khác nữa,
họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều
người khác: kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. 6 Ông chỉ
còn một người nữa là người con yêu dấu: người này là người cuối cùng ông sai
đến gặp họ; ông nói: ‘Chúng sẽ nể con ta.’ 7 Nhưng bọn tá
điền ấy bảo nhau: ‘Đứa thừa tự đây rồi!
Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta.’ 8 Thế
là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. 9 Vậy
ông chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến
tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. 10 Các
ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao?
Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. 11 Đó
chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta!” 12 Họ
tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã
nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ
để Người lại đó mà đi.
(Trích
Phúc âm Mác-cô bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Mùa Phục Sinh đã chấm
dứt, hôm nay Giáo hội trở lại với những bài đọc của Mùa Thường Niên. Bài đọc hôm nay là một dụ ngôn, Chúa Giêsu
dùng để nói với những lãnh đạo Do-thái. Chúa
Giêsu như tố cáo họ đã không làm tròn bổn phận là những tá điền đối với vườn
nho, tức cộng đoàn đức tin mà họ đã được trao gởi trông coi, nhưng còn đối xử ác
độc đối với tất cả những đầy tớ làm công cho vườn nho nữa. Vườn nho mà Chúa Giêsu nói năm xưa là dân
riêng của Chúa, nhưng cũng là cộng đoàn dân Chúa ngày nay. Tôi có thể thấy rõ Chúa Giêsu kể dụ ngôn này
để sửa dạy những lãnh đạo trong Giáo hội và xứ đạo của tôi. Tôi muốn dành những giây phút này cầu nguyện
cho những vị lãnh đạo trong Giáo hội, như Đức Giáo Hoàng, các giám mục và các tu
sĩ nam nữ, đặc biệt những vị mục tử mà tôi quen biết, hoặc những vị đang sống
không đúng với vai trò và trách nhiệm của họ với đoàn chiên. Tôi cầu nguyện cho họ trở nên có trách nhiệm
và giống Chúa Giêsu hơn trong việc phục vụ đoàn chiên Chúa.
2.
Dù Chúa Giêsu kể dụ
ngôn này cho những lãnh đạo giáo hội và cộng đoàn, nhưng qua dụ ngôn này mà tôi
được biết, Thiên Chúa yêu quý vườn nho, tức đoàn chiên của Ngài biết mấy, trong
đó có tôi. Ngài đặt rất nhiều hy vọng ở vườn
nho này, nên chăm sóc rất kỹ: rào dậu, đào bồn đạp nho và xây tháp canh. Ngài không chỉ quý và hy vọng ở vườn nho, Ngài
còn là chủ vườn có trách nhiệm: đặt các tá điền trông coi và gởi những đầy tớ đến
thu hoa lợi. Có khi nào tôi nhận thấy Chúa
rất yêu quý và chăm sóc tôi kỹ lưỡng lắm không?
Là chủ vườn rất yêu quý vườn nho của mình, nếu ở nhà chắc chắn ngày ngày
Ngài đều ra vườn nho, sờ từng chiếc lá xem có bị sâu, ngắm từng cành nho, nói với
từng gốc nho về mong ước của Ngài với từng cây nho. Nếu đi xa, chắc Ngài cũng luôn nhớ và thăm hỏi
vườn nho như thế nào và đã sinh trái chưa.
Tôi cảm thấy như thế nào khi được là cây nho trong vườn nho của Chúa, được
chăm bón và vun xới cẩn thận? Tôi để ý Chúa
yêu thương bảo bọc tôi ra sao. Có khi
nào tôi thấy khó chịu vì sự chăm sóc quá chu đáo của Ngài đối với tôi? Có khi nào tôi nghĩ cuộc sống mà tôi có được
như ngày hôm nay là nhờ sự chăm sóc và yêu thương của Chúa? Trong giây phút này, tôi muốn để ý, mỗi ngày
và trong giây phút này, Chúa đang ngắm nhìn tôi, nói chuyện với tôi về ước mơ của
Ngài về tôi như thế nào. Tôi muốn nói gì
với Chúa trong lúc này?
Phạm Đức Hạnh, SJ