Luca 12:13-21
13 Có người trong đám đông nói với Đức Giê-su
rằng: "Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi."14 Người
đáp: "Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho
các anh?"15 Và Người nói với họ: "Anh em phải coi
chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống
con người được bảo đảm nhờ của cải đâu."16 Sau đó Người
nói với họ dụ ngôn này: "Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa
lợi,17 mới nghĩ bụng rằng: "Mình phải làm gì đây? Vì còn
chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!18 Rồi ông ta tự bảo: "Mình sẽ
làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất
cả thóc lúa và của cải mình vào đó.19 Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng:
hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ
ăn uống vui chơi cho đã!20 Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta:
"Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi
sắm sẵn đó sẽ về tay ai?21 Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình,
mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó."
(Trích Phúc âm Luca bản dịch của Nhóm Phiên
Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.conggiaovietnam.net/kinhthanh/tanuoc.htm)
Gợi ý
cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay nói đến một vấn đề thật gần gũi với
tôi: của cải vật chất. Của cải vật chất là một nhu cầu cần thiết ở
đời này, thiếu nó không ai có thể sống được.
Bởi vậy từ khi sinh ra cho đến khi chết, ai ai cũng lăn lộn, vất vả,
kiếm tìm nó. Tuy nhiên, dù chúng quan
trọng, nhưng chúng cũng vẫn chỉ là vật chất và tạm bợ. Nếu tôi không tỉnh thức, tôi có thể biến nó
thành cùng đích của cuộc đời, biết nó thành chúa tể, và để nó điều khiển lương
tâm và lý trí tôi, khiến tôi sẵn sàng đánh mất lương tri, lương tâm, đánh mất
gia đình và bạn bè vì nó. Trong giây
phút này tôi muốn suy ngẫm về điều Chúa Giêsu nói trong bài đọc hôm nay: "Anh em phải coi chừng, phải giữ mình
khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm
nhờ của cải đâu." Tôi có quá
tham lam của cải đến quên cả Chúa, đến đánh mất cả tình gia đình và bạn hữu,
đến quên sống không? Tôi có quá tham lam
đến mức như tôn thờ của cải và không còn biết Chúa là ai và mọi người thân của
tôi là ai?
2.
Dụ ngôn của Chúa Giêsu cũng đặt một câu hỏi lớn đối
với tôi: Tôi là ai? Tôi có phải ở cái tôi có không? Không.
Bởi nếu tôi là cái tôi có, một ngày nào đó của cải của tôi mất hết, tôi
không là tôi nữa sao? Tôi có phải ở cái tôi
làm không? Không. Bởi nếu tôi là ở cái tôi làm, một ngày nào đó
khi tuổi già sức yếu, khi thương tật và chẳng làm được gì nữa, tôi không là tôi
nữa sao? Tôi có phải là địa vị tôi có
không? Không. Nếu tôi là ở địa vị tôi có, một ngày nào đó
tôi mất hết địa vị, không còn ai tôn trọng và nhớ đến tôi nữa, tôi không còn là
tôi nữa sao? Tôi có phải là ở thân xác
của tôi, đẹp, cao ráo, lực lưỡng chăng? Không. Sức khỏe, sắc đẹp rồi cũng tàn theo thời gian,
khi ấy tôi không còn là tôi nữa sao? Chỉ
có một điều có thể làm tôi vĩnh hằng, đó là: Tôi là con cưng của Chúa. Thiên Chúa
không bao giờ thay đổi, dù tôi có như thế nào: tội lỗi hay thánh thiện, giầu có
hay nghèo khó, đẹp trai, bảnh gái, hay xấu xí, trẻ trung hay già yếu, tôi vẫn
là con cưng của Ngài. Tôi muốn đọc lại
dụ ngôn trên và suy nghĩ về tương quan giữa tôi với Chúa hiện nay như thế nào? Tôi quyết tâm từ nay xây đắp một tương quan
mật thiết giữa tôi với Chúa, đây chính là cách tôi đang tìm cách làm giầu trước
mặt Chúa.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment