Luca 10:13-17
10 Ngày sa-bát kia, Đức Giê-su giảng dạy trong một hội đường.11 Ở
đó, có một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống
và bà không thể nào đứng thẳng lên được.12 Trông thấy bà, Đức
Giê-su gọi lại và bảo: "Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!"13 Rồi
Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa.14 Ông
trưởng hội đường tức tối vì Đức Giê-su đã chữa bệnh vào ngày sa-bát. Ông lên tiếng
nói với đám đông rằng: "Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh
những ngày đó, đừng có đến vào ngày sa-bát!"15 Chúa đáp:
"Những kẻ đạo đức giả kia! Thế ngày sa-bát, ai trong các người lại không cởi
dây, dắt bò lừa rời máng cỏ đi uống nước?16 Còn bà này, là con
cháu ông Áp-ra-ham, bị Xa-tan trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại
không được cởi xiềng xích đó trong ngày sa-bát sao?"17 Nghe
Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối Người lấy làm xấu hổ, còn toàn thể đám
đông thì vui mừng vì mọi việc hiển hách Người đã thực hiện.
(Trích Phúc âm Luca bản dịch của Nhóm
Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Trong tất cả
các phép lạ Chúa Giêsu làm, Ngài thường hỏi bệnh nhân trước xem họ có muốn được
chữa hay không, trong khi đó Ngài không hỏi ý muốn của người đàn bà trong bài đọc
hôm nay. Có lẽ phải hiểu cách viết của
Luca ở câu 11: “Ở đó, có một phụ nữ bị quỷ
làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng
thẳng lên được.” Đối với người thời bấy
giờ, nguyên do của tất cả mọi bệnh tật và quỷ ám là tội lỗi. Nếu không phải tội của bệnh nhân thì tội của
cha mẹ bệnh nhân nên đã gây nên nông nỗi như vậy. Luca nói bà này đã bị quỷ ám 18 năm (1+8=9), thời
bấy giờ xem 9 là con số chỉ sự lâu dài có tính vĩnh viễn. Như vậy, Luca không chỉ nói bà bị quỷ ám 18 năm,
mà là suốt cả cuộc đời, khiến lưng bà còng hẳn xuống không thể đứng thẳng lên
được. Bà ấy bị sự ác đè bẹp đến mức không
thể tự mình cất tiếng xin giúp đỡ. May
cho bà, Chúa Giêsu đã đi bước trước chữa lành bà. Trong giờ cầu nguyện này, tôi muốn cảm nghiệm
sức nặng của sự ác trên cuộc đời của bà này, suốt cả cuộc đời. Bà trở nên bất lực trước sự ác. Có sự ác nào đang đè nặng tâm hồn tôi
không? Nó đã ở trong tôi bao lâu rồi? Nó tác động lên cuộc đời tôi như thế
nào? Tôi cần gì ở Chúa trong lúc này?
2.
Trong giờ cầu nguyện
này tôi cũng muốn chiêm ngắm tình thương của Chúa Giêsu. Ngài đi bước trước, đọc thấy nỗi khổ nơi người
đàn bà trước cả khi bà mở miệng kêu cứu.
Chúa Giêsu bất chấp lề luật, Ngài sẵn sàng phạm luật để cứu người. Tôi nghĩ sao về hành động của Chúa Giêsu? Tôi có thể bắt chước Chúa Giêsu trở nên nhạy
bén trước đau khổ của anh chị em xung quanh chăng? Tôi dám đi bước trước, thay vì chờ người ta xin
giúp đỡ chăng? Tôi tâm sự với Chúa Giêsu
về những suy nghĩ của tôi cho Ngài nghe.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment