Tông
Đồ Công Vụ 16:22-34
22 Đám đông nổi lên chống hai
ông [Phao-lô và Xi-la]. Các quan toà, sau khi đã cho lột áo hai ông, thì ra
lệnh đánh đòn.23 Khi đã đánh nhừ tử, họ tống hai ông vào ngục,
và truyền cho viên cai ngục phải canh giữ cẩn thận.24 Được lệnh
đó, người này tống hai ông vào phòng giam sâu nhất và cùm chân lại.25 Vào
quãng nửa đêm, ông Phao-lô và ông Xi-la hát thánh ca cầu nguyện với Thiên Chúa;
các người tù nghe hai ông hát.26 Bỗng nhiên có động đất mạnh,
khiến nền móng nhà tù phải rung chuyển. Ngay lúc đó, tất cả các cửa mở toang và
xiềng xích của mọi người buột tung ra.27 Viên cai ngục choàng
dậy và thấy các cửa ngục mở toang, liền rút gươm định tự tử, vì tưởng rằng các
người tù đã trốn đi.28 Nhưng ông Phao-lô lớn tiếng bảo:
"Ông chớ hại mình làm chi: chúng tôi còn cả đây mà!"29 Viên
cai ngục bảo lấy đèn, nhảy bổ vào, run rẩy sấp mình dưới chân ông Phao-lô và
ông Xi-la,30 rồi đưa hai ông ra ngoài và nói: "Thưa các
ngài, tôi phải làm gì để được cứu độ? "31 Hai ông đáp:
"Hãy tin vào Chúa Giê-su, thì ông và cả nhà sẽ được cứu độ."32 Hai
ông liền giảng lời Chúa cho viên cai ngục cùng mọi người trong nhà ông ấy.33 Ngay
lúc đó, giữa ban đêm, viên cai ngục đem hai ông đi, rửa các vết thương, và lập
tức ông ấy được chịu phép rửa cùng với tất cả người nhà.34 Rồi
ông ấy đưa hai ông lên nhà, dọn bàn ăn. Ông và cả nhà vui mừng vì đã tin Thiên
Chúa.
(Trích Tông Đồ
Công Vụ bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu
nguyện:
1.
Có một điểm chung ở những người đã gặp
Chúa và theo Chúa đó là, sự tự do thanh thoát.
Bài đọc hôm nay cho tôi thấy Phao-lô và Xi-la, tù ngục và sự chết không
còn làm chủ được họ nữa. Bị tống ngục
hay không tống ngục, không làm họ mất tự do và thất vọng. Bị giết hay được cứu sống, họ vẫn ở trong
Chúa. Đây là đỉnh cao của đời sống đức
tin, khi đã gặp Chúa, tôi phải càng ngày càng tự do và thanh thoát hơn, không
gì có thể kìm hãm tôi. Giờ cầu nguyện
mỗi ngày phải giúp tôi đạt đến sự thanh thoát và tự do hơn. Tôi có thể bắt đầu ngay từ giờ phút cầu
nguyện này, để khi bắt bớ và giam cầm xảy đến tôi sẽ cảm thấy mình đã sẵn sàng.
2.
Đời sống của người môn đệ của Chúa là vậy
đó, họ không ngừng rao giảng Tin Mừng ở mọi nơi, dù là chốn lao tù. Tôi có thể học được ở Phao-lô và Xi-la đời
sống loan báo Tin Mừng ở mọi nơi mà tôi sống không, dù là bận rộn, dù là khó
khăn, dù bệnh tật? Chắc chắn tôi không
thể làm được điều này khi lòng tôi không bén rễ sâu trong Chúa Kito. Tôi muốn giờ cầu nguyện mỗi ngày là những cơ
hội để tôi đâm rễ sâu, bám chặt vào niềm vui Tin Mừng của Chúa Giesu, hầu tôi
có thể loan báo Tin Mừng ở mọi nơi, mọi hoàn cảnh.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment