Gioan 12:1-11
1Sáu ngày trước lễ
Vượt Qua, Đức Giê-su đến làng Bê-ta-ni-a, nơi anh La-da-rô ở. Anh này đã được Người cho sống lại từ cõi
chết. 2 Ở đó, người ta dọn bữa ăn tối thết đãi Đức Giê-su;
cô Mác-ta lo hầu bàn, còn anh La-da-rô là một trong những kẻ cùng dự tiệc với
Người. 3 Cô Ma-ri-a lấy một cân dầu thơm cam tùng nguyên
chất và quý giá xức chân Đức Giê-su, rồi lấy tóc mà lau. Cả nhà sực mùi thơm. 4 Một
trong các môn đệ của Đức Giê-su là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, kẻ sẽ nộp Người, liền
nói: 5 “Sao lại không bán dầu thơm đó lấy ba trăm quan
tiền mà cho người nghèo?” 6 Y nói thế, không phải vì lo
cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho
mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung. 7 Đức Giê-su nói:
“Hãy để cô ấy yên. Cô đã giữ dầu thơm
này là có ý dành cho ngày mai táng Thầy. 8 Thật vậy, người
nghèo thì bên cạnh anh em lúc nào cũng có; còn Thầy, anh em không có mãi
đâu.” 9 Một đám đông người Do-thái biết Đức Giê-su đang ở
đó. Họ tuôn đến, không phải chỉ vì Đức
Giê-su, nhưng còn để nhìn thấy anh La-da-rô, kẻ đã được Người cho sống lại từ
cõi chết. 10 Các thượng tế mới quyết định giết cả anh
La-da-rô nữa, 11 vì tại anh mà nhiều người Do-thái đã bỏ
họ và tin vào Đức Giê-su.
(Trích Phúc âm Gioan, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch
Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Hôm nay tôi đã bước vào Tuần Thánh, kỷ
niệm cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu Kitô. Trong tuần lễ này, tôi sẽ nghe nhiều câu
chuyện đầy u ám và rất đau buồn về Chúa Giêsu Kitô. Cả tuần lễ như phủ bằng mầu tím của đau buồn,
mầu đen của sự dữ và chết chóc. Tuy
nhiên, tôi không nên dừng ở những mầu đen ấy, mà phải nhìn ra những ánh sáng đã đâm thủng màn đem dầy đặc ấy, đang cho tôi và mọi người những tia hy vọng cần
thiết, không thể thiếu trong đời sống này.
Tôi có thể bị chữ “cuộc tử nạn” của Chúa Giêsu chiếm trọn sinh lực và
thời giờ, cũng như trí tưởng tượng của tôi.
Nhưng tôi không nên dừng ở những đau khổ mà Chúa Giêsu đã phải gánh chịu,
bởi đau khổ không làm nên ơn cứu độ. Tôi
phải nhìn ra và hướng tới tình yêu của Thiên Chúa trong cuộc tử nạn này. Chỉ có tình yêu mới làm nên ơn cứu độ. Bởi trên đồi Can-vê của chiều Thứ Sáu năm xưa,
không chỉ một mình Chúa Giêsu Kitô chịu khổ hình nhục nhã và đầy tàn bạo, mà có
cả hai người trộm cướp nữa; trên đồi Can-vê đó không chỉ có ba người đã bị hành quyết một cách tàn độc, mà còn có cả hàng ngàn người khác cũng đã bị hành quyết như vậy; trong cuộc đời này chẳng phải chỉ có những người bị hành quyết một cách
dã man năm xưa trên đồi Can-vê, mà còn có cả hàng triệu người trên thế giới và
trong lịch sử nhân loại cũng đã và đang bị hành quyết, có thể còn man rợ hơn cả
những gì Chúa Giêsu đã phải chịu. Tuy
nhiên, chưa một ai và sẽ không một ai trong họ có thể đem lại ơn cứu độ và sự
sống đời đời cho tôi, ngoại trừ Chúa Giêsu Kitô, bởi Ngài đã yêu tôi, đã hy
sinh và thí mạng vì tôi, ngay khi tôi còn là tội nhân! Tôi muốn hướng ngày sống hôm nay, Tuần Thánh
này, đến những ánh sáng mà cuộc tử nạn của Chúa Giêsu Kitô đang mang lại cho
tôi. Tôi muốn quan sát những bóng tối
trong tất cả các bài đọc của tuần lễ này để nhìn ra những ánh sáng nào đang
được vẽ lên đó. Tôi cũng quan sát cuộc
đời quanh tôi, đâu là những bóng tối và đâu là những ánh sáng? Ánh sáng đã làm cho cuộc đời tôi hy vọng,
vui, lạc quan như thế nào? Tôi được mời
gọi trở thành ánh sáng như thế nào trong môi trường tôi sống? Ai và nơi nào đang cần ánh sáng từ những lời
nói, cử chỉ của tôi để giúp họ mạnh mẽ đi tới, vượt qua mọi tăm tối họ đang bị
bao phủ? Như Carl Jung (1875-1961), nhà phân tâm
học lừng danh của Thụy Sĩ, nói: “Theo như những gì chúng ta có thể suy xét, mục
đích duy nhất cho sự hiện hữu của con người là thắp sáng giữa bóng tối
của nhân sinh -- As far as we can
discern, the sole purpose of human existence is to kindle a light in the
darkness of mere being.”
2. Bài đọc hôm nay rất quen thuộc và nổi
tiếng trong Phúc âm Gioan. Đâu là những
chỗ tối trong bài đọc hôm nay? Đâu là
những ánh sáng trong bài đọc hôm nay?
Tôi chiêm ngắm những ánh sáng ấy thật kỹ và để ánh sáng ấy tràn ngập
trong tôi, soi dẫn từng bước chân tôi đi trong ngày, trong tuần. Tôi chọn ra một ý tưởng, một câu, một chữ,
một hình ảnh, một âm thanh, một mùi vị từ bài đọc trên mà tôi cảm thấy như là
ánh sáng rất mạnh đang chiếu vào trong tâm hồn tôi và cuộc đời này. Tôi trân quý gìn giữ biểu tượng ánh sáng ấy
trong tim để cuộc đời tôi được sáng luôn mãi.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment