Gioan 20:11-18
11Khi ấy, bà Ma-ri-a
Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong
mộ, 12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã
đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13 Thiên
thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà
thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” 14 Nói
xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức
Giê-su. 15 Đức Giê-su nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói:
“Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở
đâu, tôi sẽ đem Người về.” 16 Đức Giê-su gọi bà:
“Ma-ri-a!” Bà quay lại và nói bằng tiếng
Híp-ri: “Ráp-bu-ni!” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). 17 Đức Giê-su
bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: ‘Thầy
lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy,
cũng là Thiên Chúa của anh em’.” 18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la
đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói
với bà.
(Trích Phúc âm Gioan, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch
Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Oscar Wilde (1854-1900), một thi sĩ và
cũng là nhà soạn kịch nổi tiếng người Ái-nhĩ-lan có lần nói: “Tôi thấy khi đàn
ông yêu. Họ cho đi một chút cuộc sống
của họ. Nhưng khi người đàn bà yêu, họ
cho đi tất cả -- I see when men love
women. They give them but a little of
their lives. But women, when they love,
give everything.” Chẳng biết câu nói
này có thiên kiến cho phái nữ, hay thật đến bao nhiêu, nhưng có lẽ rất đúng cho
sự khác biệt ở thái độ của những người nam và những người nữ theo Chúa, trong
những câu chuyện phục sinh. Những câu
chuyện phục sinh thường chỉ nói các bà đi ra mộ từ tờ mờ sáng, các bà đi tìm
xác Chúa, các bà được gặp Chúa Giêsu Phục Sinh, các bà loan báo tin phục sinh…,
không thấy các ông đâu cả. Nhìn vào
Thánh lễ mỗi ngày ở đâu cũng vậy, đâu đâu cũng thấy đàn bà đi lễ đông hơn đàn
ông. Nhìn vào mỗi gia đình cũng không
khác lắm, phần nhiều mẹ và bà là những người dạy giỗ và duy trì đức tin cho con
cháu. Các ông “mãi mãi vẫn là những người
đến sau”! Tôi có thể chiêm ngắm tình yêu
của các bà trong bài đọc hôm nay và tự hỏi chính mình về tình yêu giữa tôi và
Chúa Giêsu. Tôi yêu mến Chúa Giêsu
không? Tôi yêu mến Ngài như thế
nào? Tôi thường thể hiện tình yêu này
như thế nào trong mọi ngày sống, trong mọi việc làm và trong mọi chọn lựa của
tôi? Tình yêu của tôi dành cho Chúa đang
giúp tôi nhận biết Chúa Giêsu phục sinh như thế nào trong đời sống hàng ngày
của tôi? Tôi nói chuyện với các bà và
cũng nói chuyện với Chúa Giêsu Phục Sinh nữa.
2. Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đang đứng ở mộ khóc một cách tiếc nhớ vì không thấy xác
Chúa Giêsu đâu. Bỗng, bà nhận ra Chúa Giêsu
Phục Sinh đang nói với bà, khi Ngài gọi tên của bà. Dale Carnegie (1888-1955), một nhà văn nổi
tiếng của Mỹ và đã từng được biết đến với nhiều loại sách thuộc loại bán chạy
nhất trên thế giới như: “Đắc Nhân Tâm”,
“Quẳng Gánh Lo Đi và Vui Sống”, nói
về tên gọi như sau: “Nên nhớ trong bất kỳ ngôn ngữ nào, tên của một người là âm
thanh ngọt ngào và quan trọng nhất đối với người đó – Remember that a person’s name is to that person the sweetest and most
important sound in any language.” Còn Jess C. Scott một nhà văn trẻ hiện nay ở
Mỹ nói: “Khi một người nào đó yêu bạn, cách họ nói tên của bạn cũng khác. Bạn biết tên của bạn an toàn trong miệng của
họ -- When someone loves you, the way
they say your name is different. You
know that your name is safe in their mouth.” Chúa Giêsu rất yêu bà Ma-ri-a Mác-đa-la và bà
cũng rất yêu mến Ngài. Có lẽ nhờ tình
yêu với Chúa Giêsu đã giúp bà nhận ra Chúa Giêsu phục sinh qua cách Ngài gọi
tên của bà. Có lẽ tiếng gọi ấy đã dẫn bà
về lại với những kỷ niệm và cảm xúc rất riêng tư đầy nhung nhớ mà bà đã có với
Chúa Giêsu trên đường Ngài đi rao giảng?
Tôi theo Chúa bao lâu nay, tôi có tên gọi riêng cho Chúa không? Mỗi khi nghĩ và nói về Ngài, tôi thường nghĩ và
gọi Ngài bằng tên gì? Chúa có tên riêng
về tôi không? Tôi nghĩ Chúa sẽ gọi tôi
bằng tên gì? Tôi lắng nghe và để ý Chúa
sẽ gọi tôi như thế nào. Tôi để cho âm
thanh ấy của Chúa dẫn tôi vào tận bên trong của tình thân mật mà tôi đã có với
Ngài.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment