Wednesday, July 7, 2021

Thứ Năm Tuần XIV Thường Niên – Năm B –8-7-2021

 Thu Nam XIV TN

Sáng Thế 44:18-21, 23b-29; 45:1-5

44/18Bấy giờ, ông Giu-đa lại gần ông Giu-se và nói: “Thưa ngài, xin xá lỗi.  Xin cho tôi tớ ngài được nói một lời thấu đến tai ngài.  Xin ngài đừng trút cơn thịnh nộ xuống tôi tớ ngài: quả thật, ngài ngang hàng với Pha-ra-ô. 19 Ngài đã hỏi các tôi tớ ngài rằng: ‘Các người còn cha hay anh em nào không?’ 20 Chúng tôi đã thưa với ngài: ‘Chúng tôi có cha già và một đứa em út, sinh ra lúc người đã già; thằng anh cùng mẹ với nó đã chết, chỉ còn lại mình nó, nên người thương nó.’ 21 Ngài đã bảo các tôi tớ ngài: ‘Các người đưa nó xuống cho ta, để ta nhìn thấy nó tận mắt. 23b Nếu em út các người không cùng xuống với các người, thì các người sẽ không được gặp mặt ta nữa.’ 24 Vậy khi chúng tôi về với tôi tớ ngài, là cha của tôi, thì chúng tôi đã nói lại với người những lời của ngài. 25 Cha chúng tôi bảo: ‘Hãy trở lại mua ít lương thực về.’ 26 Chúng tôi trả lời: ‘Chúng con không thể xuống đó được.  Nếu có em út cùng đi với chúng con, thì chúng con mới xuống; vì chúng con không thể gặp mặt ông ấy, nếu em út không cùng đi với chúng con.’ 27 Tôi tớ ngài, là cha của tôi, nói với chúng tôi: ‘Các con biết rằng vợ của cha đã sinh cho cha hai đứa. 28 Một đứa đã lìa cha, và cha đã nói: Đúng là nó đã bị xé xác, và cho đến nay cha chẳng được nhìn lại nó. 29 Nếu các con đem cả đứa này đi xa cha, và nó gặp tai hoạ, thì các con sẽ làm cho kẻ bạc đầu này phải đau khổ mà xuống âm phủ.’”

45/1Ông Giu-se không thể cầm lòng trước mặt tất cả những người đứng bên ông, nên ông kêu lên: “Bảo mọi người ra khỏi đây!” Khi không còn người nào ở với ông, ông Giu-se mới tỏ cho anh em nhận ra mình. 2 Ông oà lên khóc và người Ai-cập nghe được, triều đình Pha-ra-ô cũng nghe thấy. 3 Ông Giu-se nói với anh em: “Tôi là Giu-se đây!  Cha tôi còn sống không?”  Nhưng anh em không thể trả lời: thấy mình đối diện với ông, họ bàng hoàng. 4 Ông Giu-se nói với anh em: “Hãy lại gần tôi.”  Họ lại gần. Ông nói: “Tôi là Giu-se, đứa em mà các anh đã bán sang Ai-cập. 5 Nhưng bây giờ, các anh đừng buồn phiền, đừng hối hận vì đã bán tôi sang đây: chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em.”

(Trích Sách Sáng Thế, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Bài đọc hôm nay là một trong những trang tuyệt đẹp của Kinh Thánh dạy tôi về lòng tha thứ.  Giu-se đã dám tha thứ và nhận lại các anh của ông, những người trước kia đã tìm cách thủ tiêu ông và bán ông cho các lái buôn Ai-cập.  Tha thứ cho những người xúc phạm đến tôi vì những hiểu lầm, vì những câu nói thiếu cẩn trọng, vì những hành động ăn cắp vặt đã là điều khó; tha thứ cho những người đã tìm cách thủ tiêu mình là một điều khó vô cùng.  Có những vết thương, nỗi đau hay sự hằn thù nào đã ở trong tôi bao lâu nay mà tôi chưa thể tha thứ cho những người đã hại tôi chăng?  Tôi có thể dãi bày cùng Chúa trong giờ cầu nguyện này và xin Ngài giúp tôi có sức mạnh dám tha thứ cho những người đã hại tôi.  Có một vết thương hay bất hòa nào tôi đã gây nên cho người khác mà chưa được tha thứ?  Tôi xin Chúa chữa lành cho những người tôi đã gây đau khổ và xin cho được ơn tha thứ. 

2.     Bài đọc hôm nay kết thúc thật đẹp, Giu-se đã đón nhận lại các anh của ông và tha thứ cho họ.  Tại sao Giu-se có thể làm được điều này?  Ơn Chúa.  Giu-se tìm được sức mạnh để tha thứ nhờ vào niềm tin, giúp ông giải thích vết thương quá khứ trong cái nhìn về sự quan phòng của Thiên Chúa, chứ không phải do các ác trong lòng các anh của ông.  Dấu chỉ của sự chữa lành thật sự, đó là: Giu-se đã dám đón nhận các anh của ông và tha thứ hoàn toàn.  Có vết thương quá khứ nào trong tôi mà chưa được chữa lành không?  Tôi xin Chúa chữa lành cho tôi.  Có vết thương quá khứ nào mà tôi có thể nhìn thấy bàn tay quan phòng của Thiên Chúa, đã không phải là để cho sự dữ xảy ra với tôi, nhưng là luôn ở với tôi trong mọi biến cố và biến những đau khổ trở thành những cái phúc cho tôi.  Tôi muốn nói gì với Chúa về những vết thương đã được chữa lành và những kinh nghiệm đau thương trong quá khứ, nhưng nay đã nở hoa?  Nhìn lại quá khứ, tôi muốn cám ơn Chúa hay than trách Ngài?  Đây là những giây phút tôi có thể làm một trong hai điều này. 

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment