Mác-cô 5:21-43
21Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, sang bờ
bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh
Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển
Hồ. 22 Có một ông trưởng
hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy
Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, 23 và
khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu
chữa và được sống.” 24 Người
liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi
theo và chen lấn Người.
25Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai
năm, 26 bao phen khổ sở vì
chạy thầy chạy thuốc đã nhiều, đến tán gia bại sản, mà bệnh vẫn không thuyên
giảm, lại còn thêm nặng là khác. 27 Được
nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ
vào áo choàng của Người. 28 Vì
bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu chữa.” 29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm
thấy trong mình đã được khỏi bệnh. 30 Ngay
lúc đó, Đức Giê-su nhận thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền
quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi?” 31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám
đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: ‘Ai đã sờ vào tôi?’” 32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người
phụ nữ đã làm điều đó. 33 Bà
này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự
thật với Người. 34 Người
nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy
người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền
Thầy chi nữa?” 36 Nhưng Đức
Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ
cần tin thôi.” 37 Rồi Người
không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông
Gio-an. 38 Các ngài đến nhà
ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy cảnh ồn ào và người ta khóc lóc, kêu la
ầm ĩ. 39 Người bước vào nhà
và bảo họ: “Sao lại ồn ào và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” 40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, rồi đưa cha
mẹ đứa trẻ và những kẻ theo Người, cùng đi vào nơi nó đang nằm. 41 Người cầm lấy tay nó và nói:
“Ta-li-tha kum”, có nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi!” 42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại
được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập
tức, người ta sửng sốt kinh ngạc. 43 Đức
Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé
ăn.
(Trích Phúc âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc hôm nay là một
câu chuyện rất đặc biệt từ Phúc âm Mác-cô.
Trước hết, đây là đoạn văn thể hiện rất rõ về cách viết đặc biệt của Mác-cô. Ngài cấu trúc câu chuyện theo kiểu “bánh mì kẹp
thịt”, tức là câu chuyện đầu tiên được tách ra làm hai phần như thể hai lớp
bánh mì và nhét một câu chuyện khác như phần thịt vào giữa. Như tôi có thể thấy Mác-cô đã tách làm hai câu
chuyện của viên trưởng hội đường Gia-ia đến cầu cứu Chúa Giêsu chữa cho con gái
của ông và chen câu chuyện người đàn bà vô danh bị băng huyết vào giữa. Trong cách kể chuyện như vậy, Mác-cô đã so sánh và đối chiếu rất cẩn thận.
Chẳng hạn Mác-cô đã tách gần đều về số câu của câu chuyện ông trưởng hội
đường. Toàn bộ câu chuyện của
ông trưởng hội đường có số câu cũng tương đương với số câu trong câu chuyện người đàn bà vô danh. Số tuổi của bé gái cũng bằng số năm của người
đàn bà vô danh bị băng huyết. Sự đối lập
giữa viên trưởng hội đường và người đàn bà vô danh này cũng khá lý thú: Trưởng
hội đường là nam, người bị băng huyết là nữ; ông có danh còn bà này vô danh;
ông được biết với địa vị của ông là trưởng hội đường, bà này được biết với cái
bệnh khốn nạn mà bà phải chịu một cách khổ sở, đến tán gia bại sản; ông đi tới trước mặt Chúa Giêsu, bà này lén lút
đi sau mong được đụng đến gấu áo của Ngài; ông đi có đám đông dạt ra, tránh lối, còn bà này lén lút, khổ sở chen chân mới tới được Chúa Giêsu. Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện kết thúc mới
đáng chú ý làm sao: Ông Gia-ia là trưởng đền thờ, có danh phận, đáng lẽ ra ông
phải là người có niềm tin mạnh mẽ; ấy vậy mà, Chúa Giêsu lại phải mượn đức tin
của người đàn bà vô danh để củng cố đức tin cho ông: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi!” Đây chính là điều tôi thường thấy trong Kinh Thánh. Chúa hay dùng những người dân ngoại, vô danh
tiểu tốt, thất học, thấp kém không có địa vị trong xã hội để dạy cho những hàng
lãnh đạo, những hạng tự kiêu tự đại, những người vênh vang tự đắc là con nhà có
đạo phải xấu hổ. Có khi nào Chúa cũng đã
dùng tôi để làm cho đức tin của ai đó mạnh mẽ hơn chăng? Tôi cảm thấy thế nào khi tôi được Chúa dùng? Có khi nào Chúa cũng đã dùng con cái tôi, những
người thua kém tôi về mặt học thức, về tiền bạc, về địa vị trong xã hội, là người
ngoại giáo để dạy tôi bài học về đức tin không?
Tôi cảm thấy thế nào trước những bài học của Chúa? Đức tin của tôi hiện giờ như thế nào? Chúa có thể dùng nó để giúp cho những người xung
quanh không? Tôi muốn được mở lòng và
xin được Chúa sai đi và dùng tôi cho ước mơ của Ngài hôm nay.
2. Tôi đang có những khó khăn nào và đức tin đang giúp gì cho tôi? Tôi có cảm thấy khó khăn để chia sẻ niềm tin
của tôi cho người khác không? Tôi có cảm
thấy cách thực hành đức tin của tôi đang tạo những ảnh hưởng tốt hay xấu trên
con cái? Đức tin của tôi đang tạo những
biến đổi như thế nào trong cuộc sống thường ngày và trong mọi tương quan giữa
tôi với những người xunh quanh và cộng đồng xã hội của tôi? Tôi lấy giây phút này để nhìn lại và xin Chúa
tiếp tục thánh hóa tôi.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment