Luca 18:9-14
9Khi ấy, Đức Giê-su
kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê
người khác: 10“Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người
kia làm nghề thu thuế. 11 Người Pha-ri-sêu đứng thẳng,
nguyện thầm rằng: ‘Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ
khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. 12 Con
ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của
con.’ 13 Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí
chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: ‘Lạy Thiên
Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.’ 14 Tôi nói cho
các ông biết: người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính
rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai
tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
(Trích Phúc âm Luca, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay, Chúa Giêsu kể dụ ngôn
dành riêng cho những người tự hào mình là người công chính và hay khinh khi người
khác. Có khi nào tôi đã cho mình hơn người
về lòng đạo đức như đọc kinh, đi lễ, làm việc bác ái, hay hơn người về lòng mến
Chúa? Nếu có, đây là dụ ngôn Chúa Giêsu
kể riêng cho tôi. Tôi nghĩ sao và phản ứng
như thế nào về những gì Ngài đang nhắn gởi tôi?
Có khi nào vì tôi là linh mục, tu sĩ, là cha mẹ, là thầy cô luôn cầu
nguyện và lễ hạt thường ngày và chê giáo dân hay con cái mình khô khan đạo
nghĩa, chẳng thánh thiện như tôi chỉ vì họ không đọc kinh hay lễ hạt như tôi? Nếu có, đây là dụ ngôn Chúa Giêsu kể riêng
cho tôi. Tôi nghĩ sao và phản ứng như thế
nào về những gì Ngài đang nhắn gởi tôi? Tôi
muốn nói chuyện với Chúa Giêsu trong lúc này.
2.
Bài đọc hôm nay nêu bật hai hình ảnh
trái ngược nhau: Đứng thẳng (tự kiêu)
và lom khom đấm ngực (khiêm nhường) cầu
nguyện. Chúa ưa chuộng tâm hồn khiêm nhường và chê
ghét tấm lòng kiêu hãnh, tự cao tự đại. Cung
cách nào diễn tả con người thật của tôi trong những giờ cầu nguyện gần đây của
tôi? Có khi nào tôi đã bước vào giờ cầu
nguyện, hoặc thầm tự hào là mình rất tốt trước mặt Chúa, đòi Ngài phải nhớ mà ban
ơn cho tôi ở đời này, cùng thưởng công cho tôi ở đời sau vì tôi đã chăm chỉ
kinh hạt, lễ lạy mỗi ngày? Tôi muốn nói
gì với Chúa Giêsu về những lần ấy, những tư tưởng ấy? Tôi muốn thể hiện đức khiêm nhường, điều Chúa
ưa thích nhất, ở những nơi đâu trong ngày hôm nay và với những ai?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment