Sáng Thế 4:1-15
1Con người ăn ở với E-và,
vợ mình. Bà thụ thai và sinh ra Ca-in.
Bà nói: “Nhờ ĐỨC CHÚA,
tôi đã được một người.” 2 Bà lại
sinh ra A-ben, em ông. A-ben làm nghề chăn chiên, còn Ca-in làm
nghề cày cấy đất đai. 3 Sau một
thời gian, Ca-in lấy hoa màu của đất đai làm lễ vật dâng lên ĐỨC CHÚA. 4 A-ben cũng dâng những con đầu lòng
của bầy chiên cùng với mỡ của chúng.
ĐỨC CHÚA đoái nhìn đến A-ben và
lễ vật của ông, 5nhưng Ca-in và
lễ vật của ông thì Người không đoái nhìn. Ca-in giận lắm, sa sầm nét
mặt. 6
ĐỨC CHÚA phán với Ca-in:
“Tại sao ngươi giận dữ? Tại sao ngươi sa
sầm nét mặt? 7 Nếu ngươi hành
động tốt, có phải là ngươi sẽ ngẩng mặt lên không? Nếu ngươi hành động không tốt, thì tội lỗi
đang nằm phục ở cửa, nó thèm muốn ngươi; nhưng ngươi phải chế ngự nó.” 8 Ca-in nói với em là A-ben: “Chúng
mình ra ngoài đồng đi!” Và khi hai người
đang ở ngoài đồng thì Ca-in xông đến giết A-ben, em mình.
9ĐỨC CHÚA phán với Ca-in:
“A-ben em ngươi đâu rồi?” Ca-in thưa: “Con không biết. Con là người giữ em con hay sao?” 10 ĐỨC CHÚA phán: “Ngươi đã làm gì vậy? Từ dưới đất, tiếng máu của em ngươi đang
kêu lên Ta! 11 Giờ đây ngươi bị
nguyền rủa bởi chính đất đã từng há miệng hút lấy máu em ngươi, do tay ngươi đổ
ra. 12 Ngươi có canh tác đất
đai, nó cũng không còn cho ngươi hoa màu của nó nữa. Ngươi sẽ lang thang phiêu bạt trên mặt đất.” 13 Ca-in thưa với ĐỨC CHÚA:
“Hình phạt dành cho con quá nặng không thể mang nổi. 14 Đây, hôm nay Ngài xua đuổi con khỏi mặt
đất. Con sẽ phải trốn tránh để khỏi giáp
mặt Ngài, sẽ phải lang thang phiêu bạt trên mặt đất, và bất cứ ai gặp con sẽ
giết con.” 15
ĐỨC CHÚA phán với ông: “Không
đâu! Bất cứ ai giết Ca-in sẽ
bị trả thù gấp bảy.” ĐỨC CHÚA ghi dấu trên Ca-in, để bất cứ
ai gặp ông khỏi giết ông.
(Trích Sách Sáng Thế, bản dịch của Nhóm Phiên
Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay tiếp tục sau câu chuyện sáng thế về tội lỗi của
nguyên tổ A-đam và E-và. Câu chuyện thần
thoại này như đã cho tôi thấy một chân lý nữa về tội lỗi trong cuộc đời này, đó
là: Tội bao giờ cũng xuất phát từ trong lòng của tôi, không phải từ bên
ngoài. Vì ghen tương mà Ca-in đã giết em
là A-ben. Hóa ra, đây không phải là câu
chuyện của Ca-in và A-ben, nhưng là câu chuyện của chính cuộc đời tôi. Chính tự lòng tôi mà sinh ra đủ những ghen
tương, hận thù, lừa gạt, gian dối… Nên
người Việt mới có cách gọi này là: ác tâm, ác đức. Những hành động như giết người, trộm cắp,
gian dâm, nói hành nói xấu chỉ là những hành động bên ngoài, phản ánh một ác tâm,
ác đức và tâm bất an bên trong tôi. Trong
giờ cầu nguyện này và trong tuần lễ này, cũng là tuần lễ bắt đầu Mùa Chay, mùa
mời gọi tôi ăn năn trở về, tôi muốn nhìn lại tất cả những tội lỗi của tôi, để ý
gốc rễ của chúng ở đâu? Nó đến từ đâu và
đã ở trong tôi bao lâu rồi? Như vậy,
việc chừa tội không phải là cố gắng chừa bỏ những hành vi bên ngoài, hoặc đi
xưng tội mà thôi, nhưng quan trọng hơn đó là: chừa tự bên trong tâm hồn của
tôi. Tôi muốn lấy lời Chúa nói qua bài
đọc hôm nay và tiếp tục suy ngẫm trong ngày hôm nay: “Nếu ngươi hành động tốt, có phải là ngươi sẽ ngẩng mặt lên không? Nếu ngươi hành động không tốt, thì tội lỗi
đang nằm phục ở cửa, nó thèm muốn ngươi; nhưng ngươi phải chế ngự nó.” Lạy Chúa xin cho con sức mạnh để dám chiến
đấu với chính mình, một cuộc chiến cam go nhất và dai dẳng nhất trong cuộc đời.
2.
Điểm kế tiếp từ bài đọc hôm nay có thể rất tốt cho tôi suy niệm, đó
là: Sau khi Chúa chất vấn Ca-in về tội giết em mình, Ngài đã đóng dấu trên trán
Ca-in để không ai được giết ông. Một lần
nữa, tôi đừng phí thời giờ vào những câu hỏi vớ vẩn như: Đây là gia đình đầu
tiên của loài người, nếu tổ phụ loài người chỉ sinh có hai người con trai, thì
lấy ai mà nối dõi, lấy ai mà giết hại Ca-in vì tội của ông? Đây không phải là sách lịch sử hay khoa học
để hỏi những câu hỏi này. Đây là một
quyển sách về đức tin để nói với tôi một điều cao đẹp hơn. Cao đẹp hơn trong câu chuyện này đó là, Thiên
Chúa không chịu thua trước sự ác nơi con người.
Dù Ca-in phạm tội giết em mình, Thiên Chúa đã đóng dấu cái tội đó trên
trán của ông, nhưng cũng nhờ cái dấu đó mà ông được bảo vệ. Tình yêu của Chúa bao giờ cũng lớn hơn tội
lỗi của con người. Như Isaia đã từng
nói: “Tội các ngươi, dầu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẫm tựa vải điều, cũng hoá trắng như bông” (Is 1:18). Hoặc như Leonard Cohen nói,
“Mọi sự đều có vết nứt của nó, nhưng cũng nhờ đó mà những tia sáng được lọt qua
– There is a crack in everything that is
how the light gets in.” Vì tội lỗi tôi
mà Thiên Chúa đã giáng sinh để cứu độ tôi.
Tôi cảm thấy hy vọng không? Tôi
cảm thấy hạnh phúc không? Hay tôi vẫn
muốn làm chúa để trừng phạt tôi, lên án tôi, không tha thứ cho tôi, mất hết hy
vọng ở Chúa và chấp nhận ở trong bóng tối?
Tôi muốn nói gì với Chúa về những tội lỗi của tôi? Tôi để ý những ánh sáng và ân sủng nào của
Chúa đang chiếu qua những vết nứt trong đời sống của tôi.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment