Friday, February 5, 2021

Thứ Bảy Tuần IV Thường Niên – Năm B –6-2-2021 – Lễ Thánh Paul Miki và Các Bạn Tử Đạo

Thu Bay IV TN

Mác-cô 6:30-34

30Khi ấy, các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. 31 Người bảo các ông: “Anh em hãy lánh riêng ra, đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.”  Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa. 32 Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng. 33 Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. 34 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt.  Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.

(Trích Phúc âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.      Trong bài đọc của hai hôm trước, tức phần đầu của chương 6 Phúc âm Mác-cô, tôi thấy Chúa Giêsu đã sai Nhóm Mười Hai đi sứ vụ.  Bài đọc hôm nay, Nhóm Mười Hai đã trở về sau một thời gian đi sứ vụ.  Họ vui mừng kể lại cho Chúa Giêsu nghe về những việc họ đã làm.  Nghe xong, Chúa Giêsu bảo họ: “Anh em hãy lánh riêng ra, đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.”  Giờ cầu nguyện hôm nay của tôi có thể diễn ra như thế không?  Tôi ngồi bên Chúa Giêsu và kể cho Ngài nghe về một ngày sống, một tuần sống của tôi.  Tôi đã làm những gì, nói những gì, gặp những ai?  Tôi cảm thấy hạnh phúc như thế nào khi được là đại diện của Chúa nói về tình yêu của Ngài, và làm những việc lành phúc đức giúp người và xã hội này được đẹp hơn mỗi ngày?  Tôi để ý Ngài lắng nghe tôi và hài lòng về tôi ra sao.  Có thể Ngài cũng nhìn thấy sự mệt mỏi của tôi và mời gọi tôi nghỉ ngơi.  Tôi cảm thấy thế nào khi Chúa Giêsu rất ân cần và quan tâm đến tôi?

2.      Dù Chúa Giêsu nói các môn đệ của Ngài đi nghỉ, nhưng họ đã chẳng nghỉ ngơi được chút nào vì dân chúng kéo đến quá đông, khiến Ngài và các môn đệ phải tiếp tục phục vụ họ.  Tôi có thấy một ngày sống của tôi cũng bận rộn đến tối tăm mặt mũi, đến mức không có giờ để ăn nghỉ không?  Nếu có tôi có thể nói chuyện với Chúa Giêsu, bởi Ngài cũng đã rất bận rộn.  Ngài hiểu và thông cảm với tôi mà!  Tôi cảm thấy thế nào về sự bận rộn và sự phục vụ quên mình của Chúa Giêsu và các môn đệ?  Tôi có thể hỏi Chúa Giêsu, Ngài lấy đâu ra sức để phục vụ quên mình như vậy?  Tôi muốn học tinh thần phục vụ của Chúa Giêsu và xin Ngài thêm sức mạnh giúp tôi biết phục vụ quên mình và phục vụ trong niềm vui. 

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment