Friday, June 26, 2020

Thứ Bảy Tuần XII Thường Niên – Năm A – 27-6-2020

Thu Bay XII TN

Mát-thêu 8:5-13

5Khi ấy, Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: 6 “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm.” 7 Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó.” Viên đại đội trưởng đáp: 8 “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. 9 Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi.  Tôi bảo người này: ‘Đi!’, là nó đi, bảo người kia: ‘Đến!’, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: ‘Làm cái này!’, là nó làm.” 10 Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế. 11 Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời. 12 Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng.” 13 Rồi Đức Giê-su nói với viên đại đội trưởng rằng: “Ông cứ về đi! Ông tin thế nào, sẽ được như vậy!” Và ngay giờ đó, người đầy tớ được khỏi bệnh.

(Trích Phúc Mát-thêu bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.      Bài đọc hôm qua, Chúa Giêsu chữa người phong hủi.  Bài đọc hôm nay, Chúa Giêsu chữa người bại liệt.  Đây là phép lạ thứ hai trong mười phép lạ mà Chúa Giêsu đã làm, sau những bài giảng trên núi.  Điểm chung các phép lạ của Chúa Giêsu đó là, người ta phải có niềm tin.  Câu chuyện hôm nay làm nổi bật đức tin mạnh mẽ của viên đại đội trưởng, một lính La-mã, không phải là người Do-thái.  Ấy vậy mà, câu nói diễn tả đức tin của ông đã là lời cửa miệng của người Công giáo mượn để tuyên xưng niềm tin của mình, trước khi rước Mình và Máu Chúa Giêsu, trong mọi Thánh Lễ: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà linh hồn con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con xẽ được lành mạnh.”  Tôi đã đọc lời này với niềm tin mạnh mẽ như thế nào, trước khi rước Chúa vào lòng?  Lời này đã tác động trong tôi như thế nào, mỗi khi tôi tuyên xưng thật lòng, và ao ước được rước Chúa thật sự? 

2.      Điều đáng chú ý nữa trong câu chuyện chữa bệnh hôm nay đó là, đức tin của viên đại đội trưởng mạnh mẽ đến mức Chúa Giêsu phải ngạc nhiên, vì ngay cả dân Do-thái cũng không có ai đã có đức tin mạnh mẽ như vậy.  Hình ảnh đức tin của viên sĩ quan này có thể gần giống hình ảnh đức tin của Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, một người Phật giáo, nhưng cũng đã thổ lộ một chút niềm tin của ông nơi Thiên Chúa, qua bài hát nổi tiếng do ông sáng tác, “Trời Chưa Muốn Sáng,” trước cuộc nội chiến Việt Nam, dai dẳng, không biết khi nào chấm dứt: “Lạy Chúa tôi, con người không đạo, nhưng tin có Chúa ở trên cao… Lạy Chúa tôi, tuy người không đạo, nhưng yêu nhớ lắm nhạc chuông khuya… Chúa ơi, Chúa ơi, con người không đạo, nhưng tin Chúa giúp đời thương đau.”  Đức tin của tôi có mạnh mẽ như đức tin của viên đại đội trưởng này không?  Đức tin của tôi có mạnh đến nỗi Chúa Giêsu ngạc nhiên không?  Có khi nào tôi đã gặp một ai đó, không phải là Kitô hữu, vậy mà đức tin của họ lại mạnh hơn cả đức tin của tôi?  Kinh nghiệm ấy giúp tôi nhình lại đức tin của tôi như thế nào?  Có khi nào tôi là người Công giáo, vậy mà tôi có thể phải ở vào nhóm người Do-thái, bị tống ra ngoài nơi khóc lóc và nghiến răng, vì niềm tin yếu kém của tôi?  Tôi muốn nói gì với Chúa trong lúc này về niềm tin của tôi?      

Phạm Đức Hạnh, SJ


0 comments:

Post a Comment