Mác-cô 5:1-20
1Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ sang bờ
bên kia Biển Hồ, đến vùng đất của dân Ghê-ra-sa. 2 Người
vừa ra khỏi thuyền, thì từ đám mồ mả, có một kẻ bị thần ô uế ám liền ra đón Người. 3 Anh
này thường sống trong đám mồ mả và không ai có thể trói anh ta lại được, dầu
phải dùng đến cả xiềng xích. 4 Thật vậy, nhiều lần anh bị
gông cùm và bị xiềng xích, nhưng anh đã bẻ gãy xiềng xích, và đập tan gông cùm.
Và không ai có thể kiềm chế anh được. 5 Suốt đêm ngày, anh
ta cứ ở trong đám mồ mả và trên núi đồi, tru tréo và lấy đá rạch mình. 6 Thấy
Đức Giê-su tự đàng xa, anh ta chạy đến bái lạy Người 7 và kêu
lớn tiếng rằng: “Lạy ông Giê-su, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi can gì đến
ông? Nhân danh Thiên Chúa, tôi van ông
đừng hành hạ tôi!” 8 Thật vậy, Đức Giê-su đã bảo nó: “Thần
ô uế kia, xuất khỏi người này!” 9 Người hỏi nó: “Tên ngươi
là gì?” Nó thưa: “Tên tôi là đạo binh,
vì chúng tôi đông lắm.” 10 Nó khẩn khoản nài xin Người
đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy. 11 Ở đó có một bầy heo
rất đông đang ăn bên sườn núi. 12 Đám thần ô uế nài xin
Người rằng: “Xin sai chúng tôi đến nhập vào những con heo kia.” 13 Người
cho phép. Chúng xuất khỏi người đó và
nhập vào bầy heo. Cả bầy heo -chừng hai
ngàn con- từ trên sườn núi lao xuống biển và chết ngộp dưới đó. 14 Các
người chăn heo bỏ chạy, báo tin trong thành và thôn xóm. Thiên hạ đến xem việc gì đã xảy ra. 15 Họ
đến cùng Đức Giê-su và thấy kẻ bị quỷ ám ngồi đó, ăn mặc hẳn hoi và trí khôn
tỉnh táo - chính người này đã bị Đạo Binh quỷ nhập vào. Họ phát sợ. 16 Những
người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ
ám và chuyện bầy heo. 17 Bấy giờ họ lên tiếng nài xin
Người đi khỏi vùng đất của họ. 18 Khi Người xuống thuyền, thì
kẻ trước kia đã bị quỷ ám nài xin được ở với Người. 19 Nhưng
Người không cho phép, Người bảo: “Anh cứ về nhà với thân nhân, và thuật lại cho
họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người đã thương xót anh như thế
nào.” 20 Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền trong miền
Thập Tỉnh tất cả những gì Đức Giê-su đã làm cho anh. Ai nấy đều kinh ngạc.
(Trích
Phúc âm Mác-cô, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay là một câu chuyện đầy sôi động theo cách kể của Thánh
Mác-cô. Chúa Giêsu và các môn đệ đến
vùng đất Ghê-ra-sa, một vùng đất của dân ngoại.
Vừa đến đó, Chúa Giêsu đã gặp một người bị nhiều quỷ ám, khiến anh ta trở
nên hung tợn đến nỗi không xiềng xích nào có thể kìm hãm anh ta được. Điều này cho thấy, sức mạnh của sự dữ lớn
không lường được, hoành hành con người mà không ai đã làm gì được, ngoại trừ
Thiên Chúa. Dẫu ngày hôm nay ở chỗ này
hay chỗ kia, vẫn có những tin nói người này bị quỷ nhập người kia bị ma nhập, nhưng
sức mạnh của thần dữ thì xuất hiện ở khắp nơi.
Chẳng phải chờ khi thấy một ai bị xùi bọt mép, ăn gỗ đá, đi trên trần
nhà, hay nói tiếng lạ, tôi mới nói người đó bị ma ám quỷ nhập. Nhưng dù có ai đó bị quỷ nhập hoành hành họ đến
thế cũng chưa là điều đáng sợ, bởi chẳng có mấy người bị như thế. Điều đáng sợ hơn đó là, sức mạnh của thần dữ
hoành hành rất rộng, rất tinh vi, ở mọi thời và mọi nơi, ở trong tôi và trong mọi
người quanh tôi mà tôi coi thường, thậm chí cộng tác đắc lực với chúng nữa, đó
là: ma men, ma túy, ma cờ bạc, ma internet,
ma tình dục, ma ăn cắp vặt, ma ăn gian nói dối, ma nói hành nói xấu, ma thành
kiến, ma cố chấp, ma nghĩ tiêu cực về người khác, ma ngồi lê đôi mách… Tôi đang bị ma ám quỷ nhập ở những tật xấu
nào trong những tật xấu này? Tôi đã chiến
đấu chống lại nó ra sao? Tôi đã cậy nhờ
đến ai để được chữa trị? Tôi có đến với
Chúa Giêsu để được chữa lành? Tôi có thật
sự muốn được chữa lành?
2.
Khi người bị quỷ ám được chữa lành, anh ta xin đi theo Chúa Giêsu, nhưng
Ngài nói: “Anh cứ về nhà với thân nhân, và thuật
lại cho họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người đã thương xót anh như
thế nào.” Có thể tôi vẫn nghĩ, theo Chúa là
phải bỏ hết mọi sự rồi đi tu làm linh mục, tu sĩ, nhưng câu nói của Chúa Giêsu
trong bài đọc hôm nay cho tôi thấy, có nhiều cách để theo Chúa. Cách phổ biến nhất và hữu dụng nhất không
phải là đi tu nhưng là chia sẻ niềm vui với mọi người quanh tôi mỗi ngày về
những gì mà Thiên Chúa vẫn làm cho tôi hằng ngày. Chúa đã làm cho tôi những gì trong ngày hôm
nay, trong tuần này, trong thời gian này?
Tôi nhận ra không? Tôi tạ ơn Chúa
và chia sẻ với mọi người quanh tôi về niềm vui này.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment