Tông Đồ Công Vụ 11:1-18
1Hồi ấy, các Tông Đồ và các anh em ở miền Giu-đê nghe tin là cả dân ngoại
cũng đã đón nhận lời Thiên Chúa. 2 Khi ông Phê-rô lên
Giê-ru-sa-lem, các người thuộc giới cắt bì chỉ trích ông, 3 họ
nói: “Ông đã vào nhà những kẻ không cắt bì và cùng ăn uống với họ!” 4 Bấy
giờ ông Phê-rô bắt đầu trình bày cho họ đầu đuôi sự việc, ông nói: 5 “Tôi
đang cầu nguyện tại thành Gia-phô, thì trong lúc xuất thần, tôi thấy thị kiến
này: có một vật gì sà xuống, trông như một tấm khăn lớn buộc bốn góc, từ trời
thả xuống đến tận chỗ tôi. 6 Giương mắt nhìn kỹ, tôi thấy
các giống vật bốn chân sống trên đất, các thú rừng, rắn rết và chim trời. 7 Và
tôi nghe có tiếng phán bảo tôi: ‘Phê-rô, đứng dậy, làm thịt mà ăn!’ 8 Tôi
đáp: ‘Lạy Chúa, không thể được, vì những gì ô uế và không thanh sạch không bao
giờ lọt vào miệng con!’ 9 Có tiếng từ trời phán lần thứ
hai: ‘Những gì Thiên Chúa đã tuyên bố là thanh sạch, thì ngươi chớ gọi là ô uế!’ 10 Việc
ấy xảy ra đến ba lần, rồi tất cả lại được kéo lên trời.
11“Ngay lúc đó, có ba người đến nhà chúng tôi ở: họ được sai từ Xê-da-rê
đến gặp tôi. 12 Thần Khí bảo tôi đi với họ, đừng ngần ngại
gì. Có sáu anh em đây cùng đi với tôi. Chúng tôi đã vào nhà ông Co-nê-li-ô. 13 Ông
này thuật lại cho chúng tôi nghe việc ông đã thấy thiên sứ đứng trong nhà ông
và bảo: ‘Hãy sai người đi Gia-phô mời ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô. 14 Ông
ấy sẽ nói với ông những lời nhờ đó ông và cả nhà ông sẽ được cứu độ.’
15“Tôi vừa mới bắt đầu nói, thì Thánh Thần đã ngự xuống trên họ, như đã ngự
xuống trên chúng ta lúc ban đầu. 16 Tôi sực nhớ lại lời
Chúa nói rằng: ‘Ông Gio-an thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì sẽ được
rửa trong Thánh Thần.’ 17 Vậy, nếu Thiên Chúa đã ban cho
họ cùng một ân huệ như Người đã ban cho chúng ta, vì chúng ta tin vào Chúa
Giê-su Ki-tô, thì tôi là ai mà dám ngăn cản Thiên Chúa?” 18 Nghe
thế, họ mới chịu im, và họ tôn vinh Thiên Chúa mà nói: “Vậy ra Thiên Chúa cũng
ban cho các dân ngoại ơn sám hối để được sự sống!”
(Trích Tông Đồ Công Vụ, bản dịch của Nhóm
Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc hôm nay là một trang Nhật Ký Truyền
Giáo khá thú vị, nó ghi lại một kinh nghiệm rất lớn đối với Phê-rô. Nếu Thánh Phao-lô có câu chuyện “ngã ngựa” (Cv
9:1-20), với biến cố Chúa Giêsu hiện ra và đã biến đổi ông hoàn toàn, có lợi
cho chương trình của Chúa, Thánh Phê-rô cũng có câu chuyện thị kiến, như tôi
thấy trong bài đọc hôm nay, để không chỉ cho ông mà còn cho các người Do-thái
được sáng mắt, nhận biết ơn cứu độ cũng được ban tặng không chỉ cho người Do-thái
mà còn cả dân ngoại nữa. Có khi nào tôi
cũng mang đầu óc hẹp hòi về ơn sủng của Chúa, cao ngạo về lòng đạo đức chăng,
chẳng hạn như: chỉ Công giáo mới là tôn giáo tốt nhất, hay nhất, đúng nhất và
tôi coi thường các tôn giáo khác? Chỉ có
giáo xứ của tôi, gia đình của tôi mới đẹp lòng Chúa, còn giáo xứ khác hay các
gia đình Công giáo khác sống đạo chẳng ra gì, và tôi tội nghiệp cho họ? Chỉ có đoàn thể của tôi mới ngắm cuộc thương
khó Chúa hay nhất, hội đoàn tôi mới dâng hoa kính Đức Mẹ đẹp nhất, nhóm tôi mới
đọc kinh nhiều nhất, còn các đoàn thể khác, hội đoàn khác, nhóm khác, ôi họ sao
mà…! Lòng tự cao tự đại này đã ở trong
tôi bao lâu rồi? Tôi có cần một cuộc “ngã
ngựa” như Phao-lô, hoặc một thị kiến như Phê-rô để tôi được sáng mắt không? Tôi nói gì với Chúa Giêsu trong lúc này? Tôi chia sẻ và nói chuyện với Phê-rô để học
nơi ông kinh nghiệm sáng mắt.
2. Câu chuyện của Phê-rô, trong bài đọc
hôm nay, kết thúc bằng một tâm tình rất đẹp: “Vậy, nếu Thiên Chúa đã ban cho họ cùng một ân huệ như Người đã ban cho
chúng ta, vì chúng ta tin vào Chúa Giê-su Ki-tô, thì tôi là ai mà dám ngăn cản
Thiên Chúa?... Vậy ra Thiên Chúa cũng ban cho các dân ngoại ơn sám hối để được
sự sống!” Tâm tình này rất đẹp vì:
thứ nhất, Phê-rô và những người Do-thái đã nhận ra những việc làm của Chúa vượt
tầm suy nghĩ cũ kỹ của họ; thứ hai, họ đã khiêm nhường tránh ra để Chúa làm
việc, hay nói đúng hơn dám để Chúa thách thức họ, nhờ đó họ lớn lên. Có khi nào vì óc thành kiến, lối nghĩ hẹp hòi
và cố chấp của tôi khiến tôi luôn là người ngăn cản Thiên Chúa? Xin Chúa cho tôi khiêm nhường đủ để được lớn
lên trong Chúa. Tôi nghĩ Chúa đang mời
gọi tôi đến với những ai, nhóm người nào, mà từ trước đến giờ tôi vẫn chê bai
chỉ trích họ, cho họ là những người đáng bị nguyền rủa và xa tránh? Có thể họ là những người không cùng đảng phái
chính trị với tôi, không cùng đạo với tôi, không phải là đồng hương của tôi,
không cùng mầu da và đẳng cấp với tôi, hoặc họ là những người cùi, người vô gia
cư, hay người đồng tính? Tôi muốn nói
chuyện với Chúa về óc thành kiến, hẹp hòi, kỳ thị trong tôi và để ý Ngài có suy
nghĩ gì về những vấn đề này.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment