Luca 24: 35-48
35Khi ấy, hai môn đệ từ
Em-mau trở về, thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra
Chúa thế nào khi Người bẻ bánh. 36 Các ông còn
đang nói, thì chính Đức Giê-su đứng giữa các ông và bảo: “Bình an cho anh em!” 37 Các
ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma. 38 Nhưng Người nói: “Sao lại hoảng
hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực? 39 Nhìn chân tay Thầy
coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như
anh em thấy Thầy có đây?” 40 Nói xong, Người đưa tay chân
ra cho các ông xem. 41 Các ông còn chưa tin vì mừng quá,
và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: “Ở đây anh em có gì ăn không?” 42 Các
ông đưa cho Người một khúc cá nướng. 43 Người cầm lấy và
ăn trước mặt các ông.
44 Rồi Người bảo: “Khi còn ở với anh em,
Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì sách Luật Mô-sê, các sách Ngôn
Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm.” 45 Bấy
giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh 46 và Người
nói: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ
ba, từ cõi chết sống lại; 47 phải nhân danh Người mà rao
giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha
tội. 48 Chính anh em là chứng nhân về những điều này.”
(Trích Phúc
âm Luca,
bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay nối tiếp câu chuyện hai môn đệ trên
đường đi Em-mau trong bài đọc hôm qua. Một
lần nữa các môn đệ được Chúa Giêsu Phục Sinh hiện ra giữa họ. Bài đọc hôm nay có những chi tiết giúp tôi
thấy Chúa Giêsu Phục Sinh hiện diện giữa mọi người bằng những hình thức khác
nhau. Trước hết, khi các môn đệ đang nói
chuyện với nhau, Chúa Giêsu Phục Sinh, không có thân xác, hiện đến với họ,
khiến ai nấy cũng hoảng sợ, cứ tưởng là thấy ma. Rồi Ngài lại có thân xác, bằng cách ăn uống
trước mặt họ. Như vậy, Chúa Giêsu Phục Sinh
hiện diện dưới nhiều hình thức, không còn lệ thuộc vào thời gian hay không gian
nữa, khi thì có thân xác, khi thì không có thân xác, hiện ra chỗ này, hiện ra
chỗ kia, hiện ra nhiều nơi cùng một lúc.
Nhưng dù cách nào, Chúa Giêsu Phục Sinh cũng mời gọi người ta hãy kinh
nghiệm trực tiếp về Ngài. Ngài mời gọi
người ta sờ vào Ngài. Điều này thật đáng
cho tôi suy nghĩ. Tôi sẽ không thể chỉ
nói về Chúa Giêsu Phục Sinh, nhưng phải kinh nghiệm về Ngài. Giờ cầu nguyện hôm nay của tôi, có thể là
những giây phút tôi muốn xin cho được những kinh nghiệm cá vị về Chúa Giêsu Phục
Sinh. Tôi có thể xin cho được đụnng
chạm, cùng ăn uống và đàm đạo với Chúa Giêsu Phục Sinh. Để từ nay trở đi, tôi sẽ rao giảng về Chúa Giêsu
Phục Sinh với tất cả xác tín, chứ không phải là một mớ kiến thức mơ hồ về Ngài.
2.
Kết thúc bài đọc hôm nay cũng rất đẹp và thực
tế. Sau khi các môn đệ đã được sờ vào Chúa
Giêsu Phục Sinh, được ăn uống và đàm đạo với Ngài, Ngài liền sai họ đi làm
chứng về những điều mà chính họ đã mắt thấy, tai nghe, tay sờ, mũi ngửi, miệng
nói năng trực tiếp với Chúa Giêsu Phục Sinh.
Đây mới là những lời chứng thật và đầy xác tín. Tôi tự hào là một Kito hữu bao nhiêu năm, lời
chứng của tôi xác tín như thế nào? Đời
sống của tôi có là một lời chứng cho mọi người về Chúa Giêsu Phục Sinh không? Điều gì khiến tôi ngại, sợ, hoặc không đủ khả
năng làm chứng? Tôi muốn nói chuyện với Chúa
Giêsu và xin cho được lòng khao khát tìm gặp Chúa luôn, đồng thời sẵn sàng làm
chứng về Ngài ở mọi nơi.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment