Saturday, April 25, 2020

Chúa Nhật Tuần III Phục Sinh – Năm A –26-4-2020


CN III PS

Luca 24:13-35

13Vào ngày thứ nhất trong tuần, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.  14Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.  15Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.  16Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.  17Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 
18Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.”  19Đức Giê-su hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ thưa: “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét.  Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân.  20Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá.  21Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en.  Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi.  22Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc.  Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống.  24Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy.”
25Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả!  Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!  26Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?  27Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
28Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.  29Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.”  Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.  30Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ.  31Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất.  32Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
33Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó.  34Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn.”  35Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

(Trích Phúc âm Luca bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.      Bài đọc hôm nay là một câu chuyện khác nữa kể về việc Chúa Giêsu Phục Sinh hiện ra với hai môn đệ, cũng vào ngày thứ nhất trong tuần, nhưng đây là buổi chiều.  Chúa Giêsu hiện đến với hai môn đệ khi lòng họ đang đầy buồn chán, thất vọng, và đang trên đường trở về quê sau khi Thầy của họ là Chúa Giêsu đã bị bắt và giết chết, coi như họ phải làm lại cuộc đời từ đầu.  Có thể nói, biến cố Chúa Giêsu bị bắt và bị giết đang bao trùm mọi suy nghĩ và cảm nghĩ của họ mấy ngày qua, khiến họ bị hụt hẫng, đau buồn, sợ hãi, thất vọng, hoang mang, và mất hướng sống.  Những điều này đã ảnh hưởng họ rất nhiều đến nỗi, chính Chúa Giêsu hiện ra với họ, đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho họ mà họ vẫn không nhận ra Ngài.  Có bao giờ tôi cũng rơi vào tâm trạng khổ đau, thất vọng và chán nản chưa?  Chẳng hạn trong đại dịch covid-19 này?  Tôi có nhận ra Chúa đang hiện diện và đỡ nâng tôi những lúc đó không?  Bây giờ tôi có nhận ra Chúa đã ở đó và giúp tôi những lúc đó không, hay vẫn không nhận ra Ngài?  Cái gì đã hoặc đang ngăn cản tôi không nhận ra Ngài? 

2.       Bài đọc hôm nay kết thúc thật có hậu!  Tâm trạng hai môn đệ ở cuối bài, khác hẳn so với tâm trạng của họ ở phần đầu bài đọc.  Sau khi nhận ra Chúa Giêsu đã phục sinh, bỗng dưng họ như hoa được tưới nước, họ trở nên mạnh mẽ, vui tươi và có ý lực để sống.  Ban đầu, Chúa Giêsu Phục Sinh NÓI Kinh Thánh với hai môn đệ, nhưng họ đã không nhận ra Ngài.  Mãi cho đến khi Ngài BẺ BÁNH, tức bẻ cuộc đời của Ngài, lúc ấy họ mới nhận ra Ngài.  Điều này nói gì cho cuộc sống đức tin của tôi hôm nay?  Nói nhiều hay yêu nhiều?  Có phải đã nhiều lần tôi nói giáo lý, tôi giảng lời Chúa, tôi dạy kinh nguyện mà chẳng thấy có một sự biến đổi nào xảy ra nơi những người tôi nói?  Tuy vậy, một cử chỉ nhỏ yêu thương, một lời nói ân cần, một việc làm bác ái của tôi, những người quanh tôi đã như cá gặp nước, như hoa gặp ánh nắng xuân, như người mới bước vào yêu, và họ nhớ hoài, nhắc mãi về những nghĩa cử yêu thương đó của tôi.  Họ đã gặp Chúa qua những nghĩa cử bẻ bánh của tôi, tức bẻ cuộc đời của tôi cho họ.  Giờ cầu nguyện này tôi muốn xem lại: Lần cuối cùng tôi đã bẻ bánh cho những người thân xung quanh là khi nào?  Tôi đã chứng kiến những ai đã bẻ bánh trong cuộc đời của tôi?  Tôi cảm thấy thế nào khi chứng kiến những nghĩa cử bẻ bánh ấy?  Tôi nghĩ sao về việc Chúa Giêsu đã bẻ cuộc đời Ngài cho tôi?  Tôi vui không?  Hạnh phúc không?  Sống mạnh mẽ không?  Muốn làm cho những người quanh tôi cũng sống mạnh mẽ hơn không?  Tôi kết thúc giờ cầu nguyện này bằng bài hát, “Trên Đường Emmaus,” của Lm. Thành Tâm, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=qZLfGkHANiM    

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment