Luca 15:1-3, 11-32
1Các người thu thuế và các người
tội lỗi đều lui tới với Đức Giê-su để nghe Người giảng. 2Những người Pha-ri-sêu và các
kinh sư bèn xầm xì với nhau: "Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống
với chúng." 3Đức Giê-su
mới kể cho họ dụ ngôn này:…11"Một người kia có hai con
trai. 12Người con thứ nói với
cha rằng: "Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng. Và người cha đã chia của cải cho hai
con. 13Ít ngày sau, người con
thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung
phí tài sản của mình. 14"Khi
anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng
khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, 15nên phải đi ở đợ cho
một người dân trong vùng; người này sai anh ta ra đồng chăn heo. 16Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo
ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho.
17Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: "Biết bao nhiêu
người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! 18Thôi, ta đứng lên, đi về cùng
cha và thưa với người: "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, 19chẳng
còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con
như một người làm công cho cha vậy. 20Thế
rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy.
Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để. 21Bấy
giờ người con nói rằng: "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha,
chẳng còn đáng gọi là con cha nữa... 22Nhưng người cha liền bảo các
đầy tớ rằng: "Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón
tay, xỏ dép vào chân cậu, 23rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để
chúng ta mở tiệc ăn mừng! 24Vì
con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy. Và họ bắt đầu ăn mừng. 25"Lúc ấy người con cả của
ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần
đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, 26liền gọi một người đầy
tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. 27Người
ấy trả lời: "Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại
cậu ấy mạnh khoẻ. 28Người anh
cả liền nổi giận và không chịu vào nhà.
Nhưng cha cậu ra năn nỉ. 29Cậu
trả lời cha: "Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi
nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn
mừng với bạn bè. 30Còn thằng
con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về,
thì cha lại giết bê béo ăn mừng! 31"Nhưng
người cha nói với anh ta: "Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những
gì của cha đều là của con. 32Nhưng
chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã
mất mà nay lại tìm thấy."
(Trích Phúc âm Luca bản dịch của Nhóm Phiên
Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý
cầu nguyện
1. Lại một dụ ngôn khác nữa, rất nổi tiếng trong Phúc âm Luca, “Dụ Ngôn
Người Con Hoang Đàng.” Dụ ngôn này đã là
nguồn hứng cho không biết bao nhiêu nhạc sĩ, họa sĩ, kịch sĩ và nghệ sĩ khắp
nơi trên thế giới, trong nhiều thế kỷ qua.
Trong đó, người ta bị đánh động nhiều bởi hai hình ảnh nổi bật: Thứ
nhất, hình ảnh của hai người con, con trưởng và con thứ. Con trưởng, không bao giờ nghĩ anh ta phải
trở về, vì anh ta luôn tự hào rằng anh ta luôn ở nhà, giữ đúng những luật lệ và
lối sống làm lụng bên cha. Tuy nhiên,
anh ta lại là người đi hoang! Nên nhớ
nhiều người hay hiểu lầm và thường tập trung vào người con thứ trong dụ
ngôn. Nhưng dụ ngôn muốn nói đến cả
hai. Tuy nhiên, Chúa Giêsu kể dụ ngôn
ngày cho những kinh sư và Pha-ri-sêu, những người không muốn hay nghĩ họ cần
phải trở về. Như vậy, du ngôn này muốn
nhấn mạnh đến người con trưởng. Trong
khi đó người con thứ, đi hoang, ăn chơi trác tác bằng tiền bạc của gia đình cho
đến khi sạch túi, phải chịu đói và chịu khổ, anh ta mới tìm đường trở về. Rõ ràng, động lực trở về của người con thứ là
vì đói, chứ không phải vì tình nghĩa cha con, hoặc vì một mảy may hối hận
nào. Giờ đây trước mặt Chúa, tôi có thể tự
hỏi: Tôi thuộc loại con nào, trưởng hay thứ?
Tôi có bao giờ nghĩ tôi phải trở về không? Cái gì đang làm cho tôi cảm thấy không cần
trở về? Động lực nào đang thôi thúc tôi
trở về?
2. Thứ đến, hình ảnh nhân từ của người cha, mong mọi người con cảm thấy nhà
cha là nhà của họ, và mỏi mòn đêm ngày trông chờ con cái đi hoang trở về, dù
trở về bằng bất cứ động lực nào. Người
cha chạnh lòng thương khi thấy con còn ở đàng xa. Ông chạy ra vui mừng ôm con, hôn lấy hôn để, phục
hồi nhân phẩm cho con, mà không màng chi đến những quá khứ của con. Đây là một hy vọng cho tôi! Hành động nhân ái, từ bi và nhân hậu của
người cha, cũng chính là hình ảnh của Chúa đang muốn nói với tôi, rằng: “Tôi
không phải thay đổi để được Chúa yêu, nhưng tôi muốn thay đổi vì tôi được Chúa
yêu.” Tôi muốn nói gì với Chúa trong
giây phút này? Cái gì đang giữ chân tôi
không muốn trở về cùng Chúa? Tôi kết
thúc giờ cầu nguyện bằng bài hát: “Giọt Lệ Ăn Năn,” do nhạc sĩ Giang Ân, qua
đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=j0xPweoGELo
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment