Saturday, March 21, 2020

Chúa Nhật Tuần IV Mùa Chay – Năm A – 22-3-2020


CN IV MC

Gioan 9:1-41

1Khi ấy, ra khỏi Đền Thờ, Đức Giê-su nhìn thấy một người mù từ thuở mới sinh.  2Các môn đệ hỏi Người: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?”  3Đức Giê-su trả lời: “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội.  Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh.  4Chúng ta phải thực hiện công trình của Đấng đã sai Thầy, khi trời còn sáng; đêm đến, không ai có thể làm việc được.  5Bao lâu Thầy còn ở thế gian, Thầy là ánh sáng thế gian.”
6Nói xong, Đức Giê-su nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người mù, 7rồi bảo anh ta: “Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa” (Si-lô-ác có nghĩa là: người được sai phái). Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn thấy được.
8Các người láng giềng và những kẻ trước kia thường thấy anh ta ăn xin mới nói: “Hắn không phải là người vẫn ngồi ăn xin đó sao?”  9Có người nói: “Chính hắn đó!” Kẻ khác lại rằng: “Không phải đâu! Nhưng là một đứa nào giống hắn đó thôi!” Còn anh ta thì quả quyết: “Chính tôi đây!”  10Người ta liền hỏi anh: “Vậy, làm sao mắt anh lại mở ra được như thế?”  11Anh ta trả lời: “Người tên là Giê-su đã trộn một chút bùn, xức vào mắt tôi, rồi bảo: ‘Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa.’  Tôi đã đi, đã rửa và tôi nhìn thấy.”  12Họ lại hỏi anh: “Ông ấy ở đâu?”  Anh ta đáp: “Tôi không biết.”
13Họ dẫn kẻ trước đây bị mù đến với những người Pha-ri-sêu.  14Nhưng ngày Đức Giê-su trộn chút bùn và làm cho mắt anh ta mở ra lại là ngày sa-bát.  15Vậy, các người Pha-ri-sêu hỏi thêm một lần nữa làm sao anh nhìn thấy được.  Anh trả lời: “Ông ấy lấy bùn thoa vào mắt tôi, tôi rửa và tôi nhìn thấy.”  16Trong nhóm Pha-ri-sêu, người thì nói: “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày sa-bát”; kẻ thì bảo: “Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy?”  Thế là họ đâm ra chia rẽ.  17Họ lại hỏi người mù: “Còn anh, anh nghĩ gì về người đã mở mắt cho anh?” Anh đáp: “Người là một vị ngôn sứ!”
18Người Do-thái không tin là trước đây anh bị mù mà nay nhìn thấy được, nên đã gọi cha mẹ anh ta đến.  19Họ hỏi: “Anh này có phải là con ông bà không? Ông bà nói là anh bị mù từ khi mới sinh, vậy sao bây giờ anh lại nhìn thấy được?”  20Cha mẹ anh đáp: “Chúng tôi biết nó là con chúng tôi, nó bị mù từ khi mới sinh.  21Còn bây giờ làm sao nó thấy được, chúng tôi không biết, hoặc có ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng chẳng hay.  Xin các ông cứ hỏi nó; nó đã khôn lớn rồi, nó có thể tự khai được.”  22Cha mẹ anh nói thế vì sợ người Do-thái.  Thật vậy, người Do-thái đã đồng lòng trục xuất khỏi hội đường kẻ nào dám tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô.  23Vì thế, cha mẹ anh mới nói: “Nó đã khôn lớn rồi, xin các ông cứ hỏi nó.”
24Một lần nữa, họ gọi người trước đây bị mù đến và bảo: “Anh hãy tôn vinh Thiên Chúa.  Chúng ta đây, chúng ta biết ông ấy là người tội lỗi.”  25Anh ta đáp: “Ông ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi bị mù mà nay tôi nhìn thấy được!”  26Họ mới nói với anh: “Ông ấy đã làm gì cho anh?  Ông ấy đã mở mắt cho anh thế nào?”  27Anh trả lời: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông vẫn không chịu nghe. Tại sao các ông còn muốn nghe lại chuyện đó nữa?  Hay các ông cũng muốn làm môn đệ ông ấy chăng?”  28Họ liền mắng nhiếc anh: “Có mày mới là môn đệ của ông ấy; còn chúng ta, chúng ta là môn đệ của ông Mô-sê.  29Chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nói với ông Mô-sê; nhưng chúng ta không biết ông Giê-su ấy bởi đâu mà đến.”  30Anh đáp: “Kể cũng lạ thật! Các ông không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt tôi!  31Chúng ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy.  32Xưa nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh.  33Nếu không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì.”  34Họ đối lại: “Mày sinh ra tội lỗi ngập đầu, thế mà mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?”  Rồi họ trục xuất anh.
35Đức Giê-su nghe nói họ đã trục xuất anh.  Khi gặp lại anh, Người hỏi: “Anh có tin vào Con Người không?”  36Anh đáp: “Thưa Ngài, Đấng ấy là ai để tôi tin?”  37Đức Giê-su trả lời: “Anh đã thấy Người.  Chính Người đang nói với anh đây.”  38Anh nói: “Thưa Ngài, tôi tin.”  Rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người.  39Đức Giê-su nói: “Tôi đến thế gian này chính là để xét xử: cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại nên đui mù!”
40Những người Pha-ri-sêu đang ở đó với Đức Giê-su nghe vậy, liền lên tiếng: “Thế ra cả chúng tôi cũng đui mù hay sao?”  41Đức Giê-su bảo họ: “Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây các ông nói rằng: ‘Chúng tôi thấy’, nên tội các ông vẫn còn!”

(Trích Phúc âm Gioan bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.      Bài đọc hôm nay thật dài, nhưng xin đừng bỏ qua, hay đọc một cách vội vã.  Bài đọc này thật đẹp và thật ý nghĩa.  Thật đẹp, vì từ ban đầu Giáo hội sơ khai đã nhận thấy bài đọc này rất quan trọng vì nó diễn tả một tiến trình của đức tin, trong đó người mù, nhận biết mình mù bẩm sinh, mỗi lúc mỗi nhận ra rõ hơn Chúa Giêsu là ai; trong khi đó những người Pha-ri-sêu, tự cho mình là sáng mắt, mỗi lúc lại mỗi mù tối, không nhận ra Chúa Giêsu là ai.  Thật ý nghĩa, vì câu chuyện này không phải chỉ là câu chuyện của anh mù hai ngàn năm trước, mà còn là câu chuyện đức tin của tôi ngày hôm nay nữa.  Tôi đọc lại câu chuyện trên thật chậm để nhận biết con đường của đức tin như thế nào.  Rất gian nan và cô độc!  Chỉ vì có liên hệ với Chúa Giêsu mà anh mù bị chất vấn đủ điều, bị những người đồng đạo trục xuất khỏi hội đường, và bị chính cha mẹ ruột xa lánh, không muốn hệ lụy.  Trong đời sống đức tin của tôi, có bao giờ tôi cảm thấy gian nan và cô độc như vậy không?  Dù gian nan, cô độc và dù thế nào đi nữa, anh mù vẫn kiên quyết tin theo Chúa Giêsu, vì chỉ có Ngài và nhờ Ngài mà anh được “sáng mắt,” món quà quý vô cùng.  Tôi theo Chúa bao nhiêu năm, tôi có thấy càng ngày càng “sáng mắt” hơn không, hay tôi vẫn mù lòa tăm tối?  Tôi hỏi Chúa Giêsu xem, và có điều gì tôi muốn nói với Ngài?    
2.      Bài đọc hôm nay cũng thật đúng thời điểm của dịch cúm toàn cầu.  Các môn đệ vừa thấy anh mù từ thuở mới sinh, họ đã hỏi Chúa Giêsu ngay: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?”  Phải chăng trong những ngày đại dịch này, tôi đã từng đặt câu hỏi như vậy?  Bao nhiêu những bản tin tôi nhận và truyền trên mạng, nào là: Dịch cúm Vũ Hán là dấu chỉ Chúa phạt Trung Quốc, vì họ cấm đạo!  Giờ đây, dịch cúm không chỉ hoành hành ở Trung Quốc nữa mà đang làm đảo điên cả thế giới, cụ thể là nước Ý.  Những người chống Đức Giáo Hoàng lại nói: Tại Đức Giáo Hoàng Phan-xi-cô quá cấp tiến, đang phá Giáo hội, nên Chúa cho dịch cúm tàn phá nước Ý…!  Đường nào họ cũng nói được, miễn sao thỏa mãn cái nhìn bi quan yếm thế của họ là được.  Con người của họ là bi quan, tiêu cực nên giải thích mọi sự đầy tiêu cực và thù hận.  Không biết rồi đây khi dịch cúm xảy đến với đất nước của họ, gia đình của họ và chính bản thân họ, họ sẽ đổ lỗi cho ai nữa đây?  Một niềm tin đầy bi quan và chia rẽ là một niềm tin không đáng tin, bởi nó là một niềm tin phản Kitô.  Niềm tin Kitô đích thực là niềm tin đem đến sự hoan lạc, hạnh phúc, bình an, yêu thương và sức sống (Galat 5:22-23).  Hơn bao giờ hết tôi phải cẩn thận với những nhà “tiên tri Youtube,” “tiên tri Facebook” ngày nay, chỉ tin vào một mình Chúa Giêsu mà thôi, chỉ qua Ngài tôi mới gặp được câu trả lời đúng nhất.  Ngài trả lời với các môn đệ và cũng là với tôi như thế này: “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội.  Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh.”  Công trình ấy là gì qua đại dịch toàn cầu này?  Đó chính là sự nhận ra con người thật nhỏ bé và yếu đuối.  Với bao nhiêu phát triển về khoa học, nhiều khi nhân loại tự hào rằng đã làm chủ thế giới, làm chủ cuộc đời, chẳng cần Thiên Chúa nữa, ấy vậy mà một con vi trùng, bé đến mức không thể thấy bằng mắt thường, lại hoành hành cả nhân loại, làm cả thế giới điên đảo.  Phải nương tựa vào Chúa thôi!  Công trình ấy còn là, thế giới trông có vẻ rộng bao la, vậy mà cơn đại dịch đã làm cho cả thế giới nhỏ bé như một ngôi làng đến nỗi, chỉ một tiếng hắt hơi ở bên trời Á mà cả trời Tây cũng biết, cũng sợ.  Qua đó, đại dịch như đang giúp con người xích lại gần với nhau hơn, tỏ tình tương thân tương ái với nhau hơn.  Phải nương tựa vào nhau thôi!  Công trình ấy còn là, bên cạnh những tấm lòng nhân ái muốn vươn ra chữa lành vết thương của nhân loại, lại cũng có nhiều bộ mặt thật về con người đang tỏ lộ qua sự ích kỷ, làm giầu trên đau khổ của nhân loại; óc hẹp hòi, thành kiến và thù oán thổ lộ qua sự kỳ thị và chia rẽ.  Công trình ấy còn là, khắp nơi trên thế giới đang ngăn cấm cử hành các Thánh lễ, kể cả Tuần Thánh, bỗng dưng đâu đâu cũng nói đến khát khao đi lễ, nhiều sáng kiến đang nảy sinh giúp con người tìm gặp Chúa trong mọi sự, nhiều chương trình cầu nguyện khắp nơi đang nở rộ, kéo mọi người liên kết với nhau qua những phương tiện khoa học hiện đại.  Tôi có gì muốn nói với Chúa trong lúc này không?  Tôi tin nhận Chúa Giêsu đến mức nào?  Tôi có dám như anh mù, không để dư luận của bất cứ ai làm cho tôi sống trong sợ hãi, hẹp hòi, ích kỷ, hiềm khích và thiếu niềm tin vào Chúa Giêsu không?  
Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment