Saturday, March 28, 2020

Chúa Nhật Tuần V Mùa Chay – Năm A – 29-3-2020


CN V MC

Gioan 11:1-45

1Khi ấy, có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a.  2Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người.  Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô.  3Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.”  4Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”  5Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.  6Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.  7Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!”  8Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?”  9Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao?  Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời.  10Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình!”  11Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.”  12Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.”  13Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường.  14Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết.  15Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin.  Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.”  16Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!”  17Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.  18Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số.  19Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời.  20Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người.  Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà.  21Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.  22Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.”  23Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!”  24Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.”  25Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.  Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.  26Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết.  Chị có tin thế không?”  27Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có.  Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”  28Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!”  29Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su.  30Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người.  31Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.  32Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.”  33Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến.  34Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu?”  Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.”  35Đức Giê-su liền khóc.  36Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!”  37Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?”  38Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng.  Người đi tới mộ.  Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại.  39Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.”  Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.”  40Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?”  41Rồi người ta đem phiến đá đi.  Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.  42Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.”  43Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!”  44Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn.  Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”  45Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.

(Trích Phúc âm Gioan bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Hôm nay tôi được đọc câu chuyện cuối cùng trong ba câu chuyện mà từ Giáo hội sơ khai đã rất coi trọng, muốn dùng câu chuyện này trong mọi Mùa Chay, bất cứ khi nào có người dự tòng.  Trong câu chuyện Chúa Giêsu chữa cho La-da-rô sống lại của bài đọc hôm nay, tôi có thể bắt gặp sự tương phản rõ rệt: Gia đình La-da-rô và những người hàng xóm đau buồn, khóc lóc và xuống tinh thần vì cái chết của người thân.  Điều này thể hiện rõ trên môi miệng của hai chị em Mác-ta và Maria: “Thưa Thầy, nếu Thầy có ở đây, em con đã không chết.”  Trong khi đó, Chúa Giêsu lại rất bình tĩnh và làm chủ tình thế.  Chúa Giêsu đã không đi ngay khi nghe tin La-da-rô, bạn của Ngài đau nặng; mãi hai ngày sau, Ngài mới đi “đánh thức” anh ta dậy.  Khi đến nơi, Chúa Giêsu như ngạc nhiên về sự đau buồn và xuống tinh thần của những người thân của La-da-rô.  Trước khi cho La-da-rô sống lại, Chúa Giêsu hỏi Mác-ta: “Chị có tin không?”  Bài đọc hôm nay có làm cho tôi vững tin ở Chúa Giêsu không hay nghi ngờ, xuống tinh thần, bi quan và buông xuôi, như Mác-ta đã nói, em chị ta đã chết nặng mùi rồi; như tôi xem báo chí mỗi ngày, người ta đang chết như rạ vì đại dịch?  Tôi nghĩ Mác-ta đã cảm thấy thế nào khi Chúa Giêsu nói: “Em chị sẽ sống lại!”?  Tôi cảm thấy thế nào khi Chúa Giêsu cũng nói với tôi trong giờ cầu nguyện này: “Cơn đại dịch này sẽ chấm dứt!”?  Tôi tin và tôi cầu nguyện cho đại dịch lúc này như thế nào? 
2.     Nhìn vào chính cuộc sống của tôi: Có một góc cạnh nào đó trong đời sống của tôi cũng đã chết nặng mùi rồi chăng?  Cái gì đang trói buộc tôi, khiến tôi không thể sống, không thể đi lại như một con người của tự do đích thực?  Tôi có cần phục sinh nó, cắt bỏ những sợi dây đang trói buộc tôi không?  Tôi có tin rằng Chúa Giêsu sẽ phục sinh nó không, dù đã ở trong mồ đến nặng mùi?  Tôi nghĩ sao và tin như thế nào, khi Chúa Giêsu nói: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.  Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.  Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết”?  Gioan nói là Chúa Giêsu yêu La-da-rô và đã làm cho La-da-rô sống lại.  Điều này nói lên một điều rất thật trong cuộc sống, đó là: Khi yêu ai, tôi không bao giờ muốn người ấy chết.  Tôi có tin rằng, Chúa Giêsu rất yêu tôi và Ngài không bao giờ muốn tôi chết?  Tôi muốn nói gì với Chúa Giêsu trong lúc này?       
Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment