Ê-dê-ki-en 47:1-9, 12
1 Người ấy dẫn tôi trở lại phía cửa Đền Thờ, và này: có nước vọt ra
từ dưới ngưỡng cửa Đền Thờ và chảy về phía đông, vì mặt tiền Đền Thờ quay về
phía đông. Nước từ phía dưới bên phải Đền Thờ chảy xuống phía nam bàn thờ.2 Người
ấy đưa tôi ra theo lối cổng bắc và dẫn tôi đi vòng quanh theo lối bên ngoài,
đến cổng ngoài quay mặt về phía đông, và này: nước từ phía bên phải chảy ra.3Người
ấy đi ra phía đông, tay cầm dây đo, đo năm trăm thước rồi dẫn tôi đi qua nước:
nước ngập đến mắt cá chân.4 Người ấy đo năm trăm thước nữa rồi
dẫn tôi đi qua nước: nước ngập đến đầu gối. Người ấy lại đo năm trăm thước nữa
rồi dẫn tôi đi qua nước: nước ngập đến ngang lưng.5 Người ấy
còn đo năm trăm thước nữa: đó là một con sông, tôi không thể đi qua được vì
nước đã dâng cao, khiến không thể đi qua mà chỉ bơi mới được thôi.6 Người
ấy bảo tôi: "Ngươi có thấy không, hỡi con người?" Rồi người ấy dẫn
tôi trở lại bờ sông.7 Khi tôi trở lại, thì này: có rất nhiều
cây cối ở hai bên bờ sông.8 Người ấy bảo tôi: "Nước này
chảy về miền đất phía đông, xuống vùng A-ra-ba, rồi đổ ra biển Chết và làm cho
nước biển hoá lành.9 Sông chảy đến đâu thì mọi sinh vật lúc
nhúc ở đó sẽ được sống. Sẽ có rất nhiều cá, vì nước này chảy tới đâu, thì nó
chữa lành; sông này chảy đến đâu, thì ở đó có sự sống…12 Trên
hai bờ sông sẽ mọc lên mọi giống cây ăn trái, lá không bao giờ tàn, trái không
bao giờ hết: mỗi tháng các cây đó sẽ sinh trái mới nhờ có nước chảy ra từ thánh
điện. Trái dùng làm lương thực còn lá để làm thuốc."
(Trích
Sách Ê-dê-ki-en bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/cuu%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Ê-dê-ki-a
tuyên sấm những lời trên như thể ông đang bơi lội trong ân sủng của Chúa. Lời của ông đầy tính biểu tượng về một Giêrusalem
mới, nơi ấy sẽ không còn cằn cỗi và chết chóc, nhưng là một sự sống trào dâng
từ khắp nơi cho tất cả những ai tin tưởng ở Chúa. Tôi đọc lại những lời trên và để ý, đâu là
những vùng đất cằn cỗi trong tôi đang cần nước ân sủng của Chúa? Tôi khao khát cho những vùng ấy nảy sinh sự
sống không? Tôi sẽ làm gì để cho nước ân
sủng có thể tuôn trào trên những vùng đất khô cằn ấy?
2.
Nước trào
tràn ở mọi nơi Ê-dê-ki-en đi tới, đem sức sống cho muôn loài và trái cây làm
thức ăn, lá cây dùng làm thuốc. Trong
giây phút này tôi muốn chiêm ngắm hình ảnh đầy sức sống mà Ê-dê-ki-en rao
giảng. Tôi để hình ảnh này chiếm ngự
lòng tôi. Tại sao giữa cảnh chết chóc và
áp bức của cuộc lưu đầy bên Babylon ông lại có được những hình ảnh rất tích cực
và hy vọng như vậy? Phải chăng ông đã
bám vào Chúa mà có cái nhìn lạc quan này?
Tôi có thể rao giảng một sứ điệp đầy lạc quan và hy vọng tại nơi tôi làm
và với mọi người mà tôi tiếp xúc mỗi ngày không, dù thực tế có tăm tối và bi
đát đến đâu đi nữa? Tôi muốn bắt chước
Ê-dê-ki-en bám chặt vào Chúa để có cái nhìn đầy sức sống này.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment