Mác-cô 1:40-45
40 Có người bị phong hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống
van xin rằng: "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch."41 Người chạnh
lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi!"42 Lập tức, chứng
phong hủi biến khỏi anh, và anh được sạch.43 Nhưng Người
nghiêm giọng đuổi anh đi ngay, 44 và bảo anh: "Coi chừng, đừng nói gì với ai cả,
nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch, thì hãy dâng những
gì ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết."45 Nhưng vừa ra
khỏi đó, anh đã bắt đầu rao truyền và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không
thể công khai vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài
thành. Và dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người.
(Trích Phúc âm Mác-cô
bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1. Trong giờ cầu
nguyện này tôi có thể đặt tôi vào vị trí của người phong hủi trong bài đọc hôm nay,
để hiểu được câu chuyện của anh ta, đặc biệt biết được sự khao khát muốn được
Chúa Giêsu chữa lành, mãnh liệt đến mức độ nào.
Người bị phong hủi ngày xưa bị mọi người xa tránh và cô lập tựa như người
bị si-đa hoặc bị chứng lạm dụng tình dục trẻ em ngày nay, đi đâu cũng bị mọi
người xua đuổi và ghét bỏ. Có khi nào vì
những lỗi lầm nào đó khiến tôi trở nên cô lập, hoặc bị mọi người cô lập xua đuổi
không? Tôi muốn nói gì với Chúa Giêsu
trong lúc này? Tôi muốn xin Ngài chữa
lành và xóa bỏ mọi lỗi lầm cho tôi? Hãy
tỏ cho Ngài biết ước muốn của tôi ngay bây giờ.
2. Tôi không nên vội
vàng kết luận là anh phong hủi này đã không nghe lời Chúa Giêsu, giữ mồm giữ miệng
cho Ngài, khiến cho Ngài không có giờ nghỉ ngơi và không dễ dàng công khai đi lại trong thành mà phải ở ngoài thành. Có lẽ tôi nên nhìn vào niềm vui của anh ta đã
được chữa lành, được phục hồi nhân phẩm, có lại tương quan với mọi người. Anh ta phải vui lắm không thể giấu được niềm
vui. Niềm vui này chính là dấu hiệu chắc
chắn anh đã gặp Chúa, nên đi đâu anh ta cũng cao rao về danh Giêsu. Có bao giờ tôi hãnh diện, vui sướng nói về những
gì Chúa đã làm cho tôi, nói về những cuộc gặp gỡ giữa tôi với Chúa, đến nỗi ai
bịt miệng tôi cũng không được? Tôi nghĩ
sau giờ cầu nguyện này tôi sẽ nói gì với mọi người về Thiên Chúa của tôi?
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment