Do-thái 6:10-18
10 Quả thế, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên việc anh em
đã làm và lòng yêu mến anh em đã tỏ ra đối với danh Người, khi trước đấy anh em
phục vụ các người trong dân thánh, và hiện nay vẫn còn đang phục vụ.11 Nhưng
chúng tôi ao ước cho mỗi người trong anh em cũng tỏ ra nhiệt thành như thế, để
niềm hy vọng của anh em được thực hiện đầy đủ cho đến cùng.12 Anh
em đừng trở nên uể oải, nhưng hãy bắt chước những người nhờ có đức tin và lòng
kiên nhẫn mà được thừa hưởng các lời hứa.13 Quả thế, khi Thiên
Chúa hứa với ông Áp-ra-ham, Người đã không thể lấy danh ai cao trọng hơn mình
mà thề, nên đã lấy chính danh mình mà thề14 rằng: Ta sẽ ban phúc
dư dật cho ngươi và sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông vô số.15 Như
thế, vì nhẫn nại đợi chờ, ông Áp-ra-ham đã nhận được lời hứa.16 Người
ta thường lấy danh một người cao trọng hơn mình mà thề, và lời thề là một bảo
đảm chấm dứt mọi tranh chấp giữa người ta với nhau.17 Do đó, vì
Thiên Chúa muốn chứng minh rõ hơn cho những người thừa hưởng lời hứa được biết
về ý định bất di bất dịch của Người, nên Người đã dùng lời thề mà bảo đảm điều
Người đã hứa.18 Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất
dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được. Do đó, chúng ta là
những kẻ ẩn náu bên Thiên Chúa, chúng ta được mạnh mẽ khuyến khích nắm giữ niềm
hy vọng dành cho chúng ta.
(Trích Thư Do-thái bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh
Phụng Vụ từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý
cầu nguyện:
1.
Bài đọc hôm nay có làm
cho tôi vui hơn, bình an hơn, và vững tin hơn ở Chúa chăng? Tác giả của Thư Do-thái quả quyết với tôi:
Thiên Chúa không bao giờ quên những nghĩa cử yêu thương mà tôi đã làm cho tha
nhân; đồng thời, Ngài cũng không quên lời chúc phúc cho tôi mỗi khi tôi đối xử
nhân nghĩa với mọi người. Giờ cầu nguyện
hôm nay có thể là lúc tôi kể cho Chúa nghe về những gì tôi đã hoặc sẽ làm cho
tha nhân trong ngày hôm nay. Tôi để ý
Chúa mỉm cười và hài lòng về tôi ra sao.
Giờ cầu nguyện này cũng có thể là lúc, tôi lắng nghe Chúa kể cho tôi những
điều cao đẹp mà người khác nói với Ngài về tôi.
Rồi, tôi để ý đến lòng tôi khi, niềm vui như đang được nhân đôi và nỗi
buồn của tha nhân đang vơi dần, đang thúc đẩy tôi làm thêm những điều cao đẹp
nào nữa sau giờ cầu nguyện này. Tôi xin
Chúa chúc lành cho những điều cao đẹp mà tôi sẽ làm trong những ngày giờ kế
tiếp.
2.
Tác giả của Thư
Do-thái khẳng định: Thiên Chúa là chỗ dựa chắc chắn nhất, như chiếc neo được
cắm sâu vào lòng biển, cho những gì tôi dấn thân và trao gởi cho Ngài. Lời này có làm cho tôi hy vọng hơn? Tin tưởng hơn? Tiếp tục dấn thân? Nếu có một nghi ngờ hay thất vọng nào về Chúa,
tôi có thể nói chuyện trực tiếp với Ngài trong lúc này, và rồi tôi lắng nghe
Ngài phân giải với tôi ra sao.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment