Mát-thêu 9:1-8
1Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, băng qua hồ, trở về thành của mình. 2 Người ta liền khiêng đến cho Người một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, tội con được tha rồi!” 3 Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói phạm thượng.” 4 Nhưng Đức Giê-su biết ý nghĩ của họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy? 5 Trong hai điều, một là bảo: “Tội con được tha rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy mà đi”, điều nào dễ hơn? 6 Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội - bấy giờ Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Đứng dậy, vác giường mà đi về nhà!” 7 Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà. 8 Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người được quyền năng như thế.
(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Có khi nào tôi cảm thấy không được tha thứ chẳng khác nào như bị tê liệt không? Khi mọi việc không thể giải quyết ổn thỏa, người ta có thể cảm thấy bị mắc kẹt, không thể tiếp tục. Tương lai đã khép lại. Người ta cảm thấy như không thể phát triển hoặc mất tự do. Tôi có cảm thấy như vậy không, hay có thể nhớ được lúc nào tôi đã làm như vậy? Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu trút bỏ gánh nặng của quá khứ cho một người bằng những lời đơn giản nhưng mạnh mẽ: "Hỡi con, hãy can đảm; tội lỗi của con đã được tha". Tôi có đang mang những gánh nặng của những lỗi lầm và tội lỗi trong quá khứ? Có những phần nào trong cuộc sống đang đè nặng, bóp nghẹt tâm hồn tôi? Những điều mà tôi thậm chí còn sợ gọi là “tội lỗi”?
2. Tôi đọc lại bài đọc trên một hoặc nhiều lần nữa và hình dung tôi đang nằm trên chiếc giường đó, không thể cử động, bị mắc kẹt trong quá khứ. Hãy nghe Chúa Giêsu thốt ra những lời tha thứ với giọng nói nhẹ nhàng. Và hãy để Ngài thể hiện khả năng tha thứ của mình bằng cách nói “Đứng dậy và bước đi!” Món quà của sự tha thứ đích thực luôn là cánh cửa dẫn đến tình yêu sâu đậm hơn. Có lẽ tôi muốn bày tỏ điều đó với Chúa? Hoặc chỉ cần im lặng ngắm nhìn Chúa Giêsu đang đứng trước mặt, nhìn tôi với tình yêu và sự dịu dàng bao la.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment