Mát-thêu 9:1-8
1Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, băng qua
hồ, trở về thành của mình. 2 Người ta liền khiêng đến cho
Người một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy
họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm,
tội con được tha rồi!” 3 Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng:
“Ông này nói phạm thượng.” 4 Nhưng Đức Giê-su biết ý nghĩ
của họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy? 5 Trong
hai điều: một là bảo: “Tội con được tha rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy mà đi”,
điều nào dễ hơn? 6 Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này,
Con Người có quyền tha tội - bấy giờ Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Đứng dậy,
vác giường mà đi về nhà!” 7 Người bại liệt đứng dậy, đi về
nhà. 8 Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa
đã ban cho loài người được quyền năng như thế.
(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch của
Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay là câu chuyện nổi tiếng về việc Chúa Giêsu gặp một người
bại liệt được khiêng bởi những người thân.
Cuộc gặp gỡ ấy dẫn đến sự tha thứ và chữa lành. Tôi biết ai là người đang cần đến sự chữa
lành của Chúa Giêsu vào lúc này? Tôi hình
dung tôi và những người khác khiêng người ấy đến với Chúa Giêsu. Tôi dành một chút thời gian để cam kết cầu
nguyện cho người đau bệnh ấy trong những ngày sắp tới. Tôi cũng nói với Chúa Giêsu những gì trong tâm
hồn tôi lúc này và bất cứ điều gì liên quan đến tôi.
2.
Tôi đọc lại câu chuyện trên và để ý câu nói của Chúa Giêsu: “Hãy đứng dậy vác giường mà đi về nhà!” Tôi suy nghĩ về ý nghĩa của lời kêu gọi này đối
với tôi. Tôi kết thúc giờ cầu nguyện này
bằng một tâm niệm rằng trong Chúa Giêsu, tội lỗi của tôi và tội lỗi của người
khác đã được tha thứ.
Phạm Đức Hạnh SJ
0 comments:
Post a Comment