Sunday, February 26, 2023

Thứ Hai I Mùa Chay – Năm A –27-2-2023

Thu Hai I MC

Mát-thêu 25:31-46

31Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Khi Con Người đến trong vinh quang của Người, có tất cả các thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự lên ngai vinh hiển của Người. 32 Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người, và Người sẽ tách biệt họ với nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê. 33 Người sẽ cho chiên đứng bên phải Người, còn dê ở bên trái. 34 Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: ‘Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. 35 Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; 36Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han.’ 37 Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: ‘Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; 38 có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? 39 Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?’ 40 Đức Vua sẽ đáp lại rằng: ‘Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.’ 41 Rồi Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: ‘Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. 42 Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; 43 Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng.’ 44 Bấy giờ những người ấy cũng sẽ thưa rằng: ‘Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu hay ngồi tù, mà không phục vụ Chúa đâu?’ 45 Bấy giờ Người sẽ đáp lại họ rằng: ‘Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy.’ 46 Thế là họ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng sự sống muôn đời.”

(Trích Phúc âm Mát-thêu, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)

Gợi ý cầu nguyện

1.     Bài đọc hôm nay hướng tôi đến viễn cảnh của ngày cánh chung, ngày mà mọi người sẽ phải bị phán xét.  Tôi để ý đến cách viết của Mát-thêu về ngày phán xét.  Rất thú vị!  Nên nhớ, Phúc âm Mát-thêu được viết cho những người Do-thái theo Kitô giáo.  Đối với người Do-thái, trong cuộc đời này, không ai cao trọng bằng Mô-sê, và nói đến Mô-sê là nói đến Mười Điều Răn; bởi, chính ông là người đã lãnh Mười Điều Răn từ Thiên Chúa, lúc ở trên núi, rồi đem xuống truyền dạy cho dân.  Tuy nhiên, trong toàn bộ Phúc âm Mát-thêu, tôi có thể thấy, Mát-thêu đã luôn trình bày Chúa Giêsu như một Mô-sê mới, và gắn với Mô-sê mới ấy, không còn là Mười Điều Răn, mà là Tám Mối Phúc Thật.  Điểm thú vị của bài đọc hôm nay là ở chỗ, trong ngày phán xét, không phải Chúa Cha sẽ ngồi trên ngai xét xử, mà là Chúa Giêsu, và Ngài phán xét không dựa trên Mười Điều Răn (Nhiều người Công giáo hay dùng Mười Điều Răn để xét mình), nhưng dựa trên những điều của Tám Mối Phúc Thật!  Bằng chứng, không người nào đã bị phạt vì đã kêu tên Chúa vô cớ, hay không đi lễ, không đọc kinh tối sáng…, nhưng họ bị phạt chỉ vì đã không sống bác ái với tha nhân.  Điều này không có nghĩa là, kể từ nay tôi chẳng cần phải đi lễ, chẳng cần phải đọc kinh cầu nguyện, chẳng cần phải giữ luật Mười Điều Răn, nhưng đúng hơn như Chúa Giêsu nói, Ngài không đến để hủy bỏ Lề Luật nhưng để kiện toàn (Mt 5:17), có nghĩa là, nếu tôi chỉ giữ Mười Điều Răn mà thôi thì chưa đủ, chưa bảo đảm để tôi có thể vào thiên đàng, nhưng phải thực hành đức bác ái nữa.  

2.     Sống bác ái là một trong ba thực hành quan trọng của Mùa Chay.  Tôi đọc lại thật kỹ bài đọc trên để hiểu rõ hơn, thế nào là sống bác ái với tha nhân.  Bao lâu nay tôi đã thực hành đức bác ái của Mùa Chay như thế nào?  Có phải, cứ mỗi Mùa Chay về, tôi véo ra ít tiền để cho người nghèo, và như thế tôi cảm thấy an tâm vì đã làm tròn bổn phận Mùa Chay?  Tuy nhiên, sống bác ái đâu phải chỉ là thẩy vài đồng tiền cho xong?  Tôi đọc kỹ lại bài đọc trên về ngày phán xét.  Chúa Giêsu nói sống bác ái rất thực tế, rất cụ thể, rất gần gũi trong đời sống thường ngày.  Ngài không nói gì đến tiền bạc, nhưng nói đến cái đói, cái khát, cái khách lạ, cái trần truồng, cái đau yếu, cái tù đày.  Như vậy, việc chỉ cho tiền người nghèo thôi, chưa đủ đức bác ái Kitô giáo.  Tôi cần thăm hỏi, tôi cần quan tâm, tôi cần gặp gỡ, tôi cần dấn thân, tôi cần đích thân đến gặp những người đang đói, khát, trần truồng, xa lạ, đau yếu, và tù đầy.  Họ không ở đâu xa, khiến tôi phải bỏ công ăn việc làm để đi giúp đỡ họ.  Họ có thể đang ở ngay trong gia đình của tôi, trong khu xóm của tôi, trong cộng đoàn của tôi.  Tôi thấy họ không?  Nếu tôi thấy được, và dám sống bác ái với họ, tôi đã đang làm cho chính Chúa Giêsu.  Và Chúa Giêsu không quên công trạng này của tôi! Vậy, tôi quyết tâm sẽ làm gì và đến với những ai sau giờ cầu nguyện này và trong Mùa Chay này, cũng như quãng đời còn lại của tôi?  Tôi kết thúc giờ cầu nguyện này bằng bài hát, “Lời Kinh Hòa Bình,” sáng tác của Lm Từ Duyên, do ban Angelo Band trình bày, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=AAWk4WtJEGA 

Phạm Đức Hạnh, SJ

0 comments:

Post a Comment