1 Cô-rin-tô 3:18-23
18Thưa anh em, đừng ai tự lừa dối mình. Nếu trong anh em có ai tự cho mình là khôn
ngoan theo thói đời, thì hãy trở nên như điên rồ, để được khôn ngoan
thật. 19 Vì sự khôn ngoan đời này là sự điên rồ trước mặt
Thiên Chúa, như có lời chép rằng: Chúa bắt được kẻ khôn ngoan bằng chính mưu
gian của chúng. 20 Lại có lời rằng: Tư tưởng kẻ khôn
ngoan, Chúa đều biết cả, thật chỉ như cơn gió thoảng ngoài. 21 Vậy
đừng ai dựa vào phàm nhân mà tự hào. Vì
tất cả đều thuộc về anh em; 22 dù là Phao-lô, hay A-pô-lô,
hay Kê-pha, dù cả thế gian này, sự sống, sự chết, hiện tại hay tương lai, tất
cả đều thuộc về anh em, 23 mà anh em thuộc về Đức Ki-tô,
và Đức Ki-tô lại thuộc về Thiên Chúa.
(Trích Thư Cô-rin-tô I, bản dịch của
Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu
nguyện
1. Những lời nhắc nhở của Phao-lô trong bài đọc hôm nay có thể giúp tôi trở
về với những gì thật nhất của cuộc đời, đó là: Thiên Chúa, nguồn mạch mọi khôn
ngoan. Đây là một nhắc nhở quan
trọng. Bởi, trong cuộc sống tôi dễ hoang
tưởng về chính mình, cho mình là khôn ngoan nhất, coi Trời bằng vung và bất
chấp thiên hạ. Tôi có thể học được một
vài văn bằng, đọc được vài chục quyển sách, đi du lịch được vài nơi, ấy thế mà đã
“sửa tướng”, coi thiên hạ như cỏ, chỉ mình tôi là hiểu biết nhất, chỉ có tôi là
khôn ngoan nhất, phủ nhận và bất cần Thiên Chúa, đồng thời cũng chẳng cần ai! Thánh Phao-lô khuyên tôi chớ có dại; bởi sự
khôn ngoan của người đời chỉ như cơn gió thoảng ngoài. Nguyễn Du, nhà thơ lớn của Việt Nam, cũng cảnh
báo: “Có tài mà cậy chi tài, chữ tài liền
với chữ tai một vần.” Dù tôi khôn
đến mức nào đi nữa, cần biết tạ ơn Chúa; bởi, sự khôn ngoan của tôi chỉ phản
chiếu một chút hơi sương sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Như hai anh em nhà văn A.W. và J. C. họ Hare
có lần nói: “Trí tuệ của người khôn ngoan giống như thủy tinh; nó thừa nhận ánh
sáng của trời và phản chiếu – The
intellect of the wise is like glass; it admits the light of heaven and reflects
it.” Tôi dành giây phút này để chiêm
ngắm Thiên Chúa, nguồn mạch mọi sự khôn ngoan mà tôi đang thủ đắc, và để sự
khôn ngoan của Ngài tiếp tục bao phủ lấy tôi.
2. Nếu tôi chẳng hoang tưởng về chính mình, tôi cũng dễ ảo tưởng về người khác,
như kiểu “thấy sang bắt quàng làm họ”; rồi, tôi tạo phe chia nhóm làm mất tình
hiệp nhất trong cộng đoàn. Điều đã xảy
ra với Cộng đoàn Cô-rin-tô năm xưa, ở đó có những con người huênh hoang kéo
Phao-lô về phe mình, lại có những người khác kéo A-pô-lô, hoặc Kê-pha về phe
của họ, cũng có thể đang xảy ra trong cộng đoàn của tôi hôm nay. Ở đâu cũng vậy, giáo xứ nào cũng thế, dễ có nhóm
này thân cha chính xứ, nhóm kia thân cha phó xứ, thế là họ chia rẽ nhau, khích
bác nhau, nói xấu nhau. Phao-lô khuyên
không được làm thế. Không một ai phải về
phe nào, tất cả chỉ phải bám vào Chúa Kitô và thuộc trọn về Ngài. Tôi có thấy tình trạng phe nhóm đang xảy ra
trong xứ đạo, đoàn thể, xã hội quanh tôi?
Trong bao nhiêu lý do chia rẽ, luôn có một lý do lớn nhất, nền tảng nhất,
đó là: mọi người đã không dựa vào Chúa Kitô, nhưng ảo tưởng dựa vào người khác,
hoặc hoang tưởng dựa vào chính mình. Tôi
để ý, suy xét, cầu nguyện cho giáo xứ, hội đoàn, và cộng đồng xã hội của tôi
hôm nay. Xin cho mọi người luôn biết
hiệp nhất nên một trong Chúa Kitô. Tôi
kết thúc giờ cầu nguyện hôm nay bằng bài hát: “Bài Ca Hiệp Nhất,” do Lm Thành Tâm sáng tác, được trình bày bởi Ca
đoàn Kansas City, qua đường dẫn sau: https://www.youtube.com/watch?v=uNZTv9E6Fdg
Phạm Đức Hạnh, SJ