Luca 15:1-3, 11-32
1Khi ấy, các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức
Giê-su để nghe Người giảng. 2 Thấy vậy, những người
Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi
và ăn uống với chúng.” 3 Đức Giê-su mới kể cho họ dụ ngôn
này: 11“Một người kia có hai con trai. 12 Người
con thứ nói với cha rằng: ‘Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng.’
Và người cha đã chia của cải cho hai con. 13 Ít ngày sau,
người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản
của mình.
14“Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói
khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh
túng thiếu, 15nên phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng;
người này sai anh ta ra đồng chăn heo. 16 Anh ta ao ước
lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. 17 Bấy
giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: ‘Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được
cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! 18 Thôi, ta
đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: ‘Thưa cha, con thật đắc tội với
Trời và với cha, 19chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha
vậy.’ 20 Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha.
“Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha
đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương,
chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để. 21 Bấy giờ người
con nói rằng: ‘Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng
gọi là con cha nữa ...’ 22 Nhưng người cha liền bảo các
đầy tớ rằng: ‘Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ
dép vào chân cậu, 23rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để
chúng ta mở tiệc ăn mừng! 24 Vì con ta đây đã chết mà nay
sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.’ Và
họ bắt đầu ăn mừng.
25“Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn
ca nhảy múa, 26liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có
chuyện gì. 27 Người ấy trả lời: ‘Em cậu đã về, và cha cậu
đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khoẻ.’ 28 Người
anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. 29 Cậu
trả lời cha: ‘Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào
trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng
với bạn bè. 30 Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt
hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!’
31“Nhưng người cha nói với anh ta: ‘Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất
cả những gì của cha đều là của con. 32 Nhưng chúng ta phải
ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại
tìm thấy.’”
(Trích Phúc âm
Luca, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý
cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm
nay là một dụ ngôn rất quen thuộc và nổi tiếng.
Quen thuộc và nổi tiếng đến mức nhiều người nghĩ cả bốn Phúc âm đều có dụ
ngôn này, nhưng thực ra chỉ Phúc âm Luca mà thôi. Chúa Giêsu kể dụ ngôn này cho những lãnh đạo
Do-thái, những người giữ luật nghiêm túc và được cho là đạo đức. Tôi có cảm thấy dụ ngôn này Chúa Giêsu đang kể
cho tôi hôm nay? Tôi thấy mình trong
hình ảnh nào của dụ ngôn? Tôi nói chuyện
với Chúa Giêsu về cuộc đời của tôi bao lâu nay; kể cho Ngài nghe tất cả những tự
hào, kiêu hãnh, thành công, thất bại, và tủi hổ. Tôi để ý xem Ngài sẽ nói gì với tôi.
2.
Tôi đọc lại
dụ ngôn trên một hoặc nhiều lần nữa và để ý những hình ảnh, từ ngữ nào đánh động
tôi nhất. Tại sao tôi lại chú ý đến
chúng đến mức vậy? Chúa muốn nói gì với
tôi qua những hình ảnh hoặc từ ngữ ấy?
Những hình ảnh hoặc từ ngữ ấy đang làm trào dâng trong tôi những cảm xúc
nào? Tôi muốn gom tất cả những cảm xúc ấy
thành lời nguyện để dâng lên Chúa. Tôi kết thúc giờ
cầu nguyện này bằng Kinh Dâng Hiến của Thánh I-nha-xi-ô: “Lạy Chúa, xin nhận lấy tất cả tự do, trí nhớ, trí hiểu,
và cả ý chí con, tất cả những gì con có, và đang làm chủ. Mọi sự ấy, Chúa đã ban cho con, nay con xin
dâng lại cho Chúa. Tất cả là của Chúa,
xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Chỉ xin ban cho con tình yêu và ân sủng của Chúa. Đối với con, thế là đủ. Amen.”
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment