Dân Số 11:4b-15
4bNgày ấy, con cái Ít-ra-en nói: “Ai sẽ cho
chúng ta có thịt ăn đây? 5 Nhớ thuở nào ta ăn cá bên
Ai-cập mà không phải trả tiền, rồi nào dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào
tỏi. 6 Còn bây giờ đời ta tàn rồi; mọi thứ đó hết sạch,
chỉ còn thấy man-na thôi.” 7 Man-na như hạt ngò và trông nó như
nhựa hương. 8 Dân cứ việc chia nhau đi lượm, cho vào cối
xay hoặc cối giã mà nghiền tán ra, rồi bỏ vào nồi nấu bánh, và mùi vị của nó
như mùi vị bánh chiên dầu. 9 Đêm về sương rơi trên doanh
trại, thì man-na cũng rơi xuống.
10Ông Mô-sê nghe thấy dân tụm năm tụm bảy
theo thị tộc mà kêu khóc tại cửa lều của mình. Còn Đức Chúa thì bừng bừng nổi giận. Ông lấy làm khổ tâm 11và thưa
với Đức Chúa: “Sao Ngài lại làm khổ tôi tớ Ngài? Tại sao con lại không đẹp lòng Ngài, khiến
Ngài đặt gánh nặng tất cả dân này lên con? 12 Có phải con
đã cưu mang tất cả dân này không? Có
phải con đã sinh ra nó không mà Ngài lại bảo con: ‘Hãy bồng nó vào lòng, như vú
nuôi bồng trẻ thơ, mà đem vào miền đất Ta đã thề hứa với cha ông chúng?’ 13 Con
lấy đâu ra thịt cho cả dân này ăn, khi chúng khóc lóc đòi con: ‘Cho chúng tôi
thịt để chúng tôi ăn?’ 14 Một mình con không thể gánh cả
dân này được nữa, vì nó nặng quá sức con. 15 Nếu Ngài xử
với con như vậy, thì thà giết con đi còn hơn -ấy là nếu con đẹp lòng Ngài! Đừng để con thấy mình phải khổ nữa!”
(Trích Sách Dân Số, bản dịch của Nhóm Phiên Dịch
Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1. Bài đọc hôm nay là những lời kể về những kinh nghiệm của dân Do-thái tiếp cận với Thiên Chúa, khi họ phải đói khát trong sa mạc. Tôi có thể tập trung vào hai phần của bài đọc. Thứ nhất, dân chúng nhớ về những giây phút họ phải đói khát trong sa mạc và Chúa đã cho man-na rơi xuống cho dân có bánh ăn. Một hình ảnh nói về sự chăm sóc của Thiên Chúa dành cho dân. Giờ cầu nguyện hôm nay cũng là lúc, tôi ngồi nhìn lại những giai đoạn gian khó trong đời sống của tôi hoặc của gia đình tôi, Chúa đã ở đâu trong những lúc ấy, Ngài đã làm những gì cho tôi hoặc gia đình tôi, nhờ vậy mà tôi có sức để vượt qua mọi khó khăn và tồn tại cho đến ngày hôm nay, tôi có nhận ra sự hiện diện và chăm sóc của Ngài dành cho tôi những lúc ấy? Hoặc, có thể tôi đã chẳng nhận ra sự hiện diện và chăm sóc của Chúa. Vậy bây giờ nhìn lại, tôi có nhận ra những dấu vết về sự hiện diện của Ngài những lúc khó khăn ấy? Trong giây phút này, tôi muốn nói với Chúa tất cả những cảm nghĩ mà tôi đang có về những giai đoạn khó khăn ấy: cả tri ân và oán trách?
2. Kế đến, tôi có thể tập trung vào thái độ của Mô-sê với Thiên Chúa. Mô-sê là một vĩ nhân, một vị lãnh đạo lớn nhất trong lịch sử Do-thái giáo, ấy vậy mà, lời nguyện của ông nghe thật đơn sơ, mộc mạc với Thiên Chúa. Có khi nào tôi cầu nguyện giống như Mô-sê? Lời cầu nguyện của ông có thúc đẩy tôi bộc bạch với Chúa tất cả nỗi lòng của tôi trong lúc này? Tôi đọc lại bài đọc trên một lần nữa, và để những lời nguyện của Mô-sê khơi mở trong tôi tâm tình, muốn thổ lộ tất cả nỗi lòng lên cùng Chúa.
0 comments:
Post a Comment