Mát-thêu 25:1-13
1Khi ấy, Đức Giê-su
kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời sẽ giống như chuyện mười trinh
nữ cầm đèn ra đón chú rể. 2 Trong mười cô đó, có năm cô
dại và năm cô khôn. 3 Quả vậy, các cô dại mang đèn mà
không mang dầu theo. 4 Còn những cô khôn thì vừa mang đèn
vừa mang chai dầu theo. 5 Vì chú rể đến chậm, nên các cô
thiếp đi, rồi ngủ cả. 6 Nửa đêm, có tiếng la lên: ‘Chú rể kia
rồi, ra đón đi!’ 7 Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức
dậy, và sửa soạn đèn. 8 Các cô dại nói với các cô khôn
rằng: ‘Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em sắp tắt rồi!’ 9 Các
cô khôn đáp: ‘Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị ra hàng mà
mua lấy thì hơn.’ 10 Đang lúc các cô đi mua, thì chú rể
tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng cửa lại. 11 Sau
cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: ‘Thưa Ngài, thưa Ngài! Mở cửa cho chúng tôi với!’ 12 Nhưng
Người đáp: ‘Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả!’ 13 Vậy
anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.”
(Trích Phúc âm Mát-thêu,
bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ từ https://ktcgkpv.org/readings/mass-reading)
Gợi ý cầu nguyện
1.
Bài đọc hôm nay dù là cho ngày lễ kính Thánh Lu-xi-a, nhưng cũng
rất gần với ý nghĩa của Mùa Vọng, mùa mà cả giáo hội đang sống với tất cả hy vọng
và đợi chờ Chúa Giêsu đến lần thứ hai.
Trong bài đọc hôm nay, Chúa Giêsu đã ví Nước Trời như chuyện của mười cô
trinh nữ đốt đèn chờ đợi chú rể đến. Một
vài chi tiết có thể giúp giờ cầu nguyện của tôi tốt hơn. Thứ nhất, Chúa Giêsu kể dụ ngôn này tại đất
Do-thái, vùng trung đông, một nơi gần sa mạc; bởi thế, ban ngày rất nóng nên, người
ta thường tổ chức những tiệc tùng và đám cưới ban đêm, lúc trời mát mẻ dễ chịu
hơn. Thứ hai, đám cưới là cơ hội cho cả
làng và dòng họ sum họp đông đủ, kéo dài cả tuần lễ. Bởi thế, đây là cơ hội để các thanh nữ được “ra mắt” với cả làng. Họ mong
sao được chọn làm phù dâu, phù rể để được đi trước trong các đám rước, như thế
sẽ được các thanh niên trong làng chú ý mà kết bạn. Thứ ba, chủ đích của dụ ngôn Chúa Giêsu muốn
nói đến sự sẵn sàng chợ đợi chàng rể, tức là Chúa Giêsu đến, là một việc làm của tự do và đầy ý thức của mỗi
cá nhân, mỗi người phải tự lo, không ai làm thế được. Dụ ngôn không có ý dạy tôi vấn đề luân lý về
tình tương thân tương ái. Vì thế, tôi
không nên chú ý hay trách móc các cô khôn ngoan đã ích kỷ, mang đủ dầu đèn nhưng
lại không biết giúp đỡ các cô khờ dại mang đèn mà quên mang dầu. Cuối cùng, hình ảnh cánh cửa đóng lại phân biệt
giữa những người dự tiệc trong nhà và những người ngoài, ám chỉ về ngày cánh
chung, khi Chúa Giêsu đến lần thứ hai, cuộc phán xét toàn nhân loại xảy ra, ai
là những cây đèn cháy sáng mới được vào, còn không sẽ bị loại ra bên ngoài.
2.
Như vậy điều quan trọng trong đời sống này và giờ cầu nguyện này, đó là tôi cần phải tự hỏi chính mình: Đèn của tôi còn sáng hay đã tắt rồi? Tôi đã chuẩn bị dầu cho đèn tôi như thế
nào? Có đủ cho đến ngày Chúa Giêsu trở lại? Mỗi một Ktiô hữu là một ngọn đèn và ngọn đèn ấy
có thể cháy sáng và chiếu sáng là nhờ ở dầu trong đèn, tức những công việc tốt
lành mà tôi làm mỗi ngày. Khi Chúa Giêsu
đến, Ngài sẽ đón nhận tôi hay không tùy thuộc ở cuộc đời tôi đã tích góp với những
việc lành phúc đức như thế nào, khiến cho đèn tôi tiếp tục cháy sáng, chứ không
phải có nhiều của cải vật chất và danh vọng.
Hôm nay đã là tuần thứ ba của Mùa Vọng.
Tôi sẽ làm gì để đèn của tôi tiếp tục cháy sáng, có thể đón mừng lễ Chúa
Giáng Sinh, và đặc biệt đón Chúa đến trong giấy phút cuối đời của tôi? Tôi ngồi bên ngọn đèn của Chúa Giêsu mà xét
mình và phải chuẩn bị dầu cho đèn của tôi trong tương lai ra sao.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment