Mác-cô 1:21-28
21 Đức Giê-su và các môn đệ đi vào thành Ca-phác-na-um. Ngay
ngày sa-bát, Người vào hội đường giảng dạy.22 Thiên hạ sửng sốt
về lời giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ
không như các kinh sư.23 Lập tức, trong hội đường của họ, có
một người bị thần ô uế nhập, la lên24 rằng:"Ông Giê-su
Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi
biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa!"25 Nhưng
Đức Giê-su quát mắng nó: "Câm đi, hãy xuất khỏi người này!"26 Thần
ô uế lay mạnh người ấy, thét lên một tiếng, và xuất khỏi anh ta.27 Mọi
người đều kinh ngạc đến nỗi họ bàn tán với nhau: "Thế nghĩa là gì? Giáo lý
thì mới mẻ, người dạy lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và
chúng phải tuân lệnh!"28 Lập tức danh tiếng Người đồn ra
mọi nơi, khắp cả vùng lân cận miền Ga-li-lê.
(Trích Phúc âm Mác-cô bản dịch của Nhóm Phiên Dịch
Các Giờ Kinh Phụng Vụ
từ http://www.chungnhanducKitô.net/kinhthanh/tan%20uoc.htm)
Gợi ý cầu nguyện:
1.
Trong hội đường nơi Chúa Giêsu đang hiện diện, có một người bị thần
ô uế nhập, đã la lên: "Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến
ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh
của Thiên Chúa!" Câu nói này có thể
hiểu là hãy để chúng tôi yên, tôi không muốn thay đổi gì hết. Tôi có thể thấy kiểu nói này cũng có nơi cộng
đoàn, gia đình và nơi bản thân tôi. Thay
đổi thật phiền phức và tôi không muốn có sự thay đổi. Nhưng nếu tôi không thay đổi, tôi sẽ
chết. Chúa Giêsu là Thiên Chúa đầy yêu
thương nên Ngài muốn cho mọi người phải được sống. Chúa Giêsu bất chấp lời người bị thần ô uế la
lớn tiếng, Ngài đã chữa cho họ. Có một
cái gì đang ám ảnh cả cuộc sống của tôi, khiến tôi không muốn gặp Chúa, không
muốn cho Chúa đụng chạm và thay đổi tôi?
Tôi muốn lấy hết can đảm đến gặp Chúa trong giờ cầu nguyện này.
2.
Có lẽ đã đến lúc tôi không thể ôm mãi câu nói của cha ông chúng ta,
“Đừng vạch áo cho người xem lưng”. Câu
nói này đã có sức mạnh giam hãm biết bao nhiêu người không đau khổ và bệnh tật
một cách cô đơn và lẻ loi. Một khi tôi
không dám bộc lộ những yếu điểm, những thói hư tật xấu, tật xấu ấy tiếp tục làm
chủ tôi chứ không phải tôi làm chủ tôi.
Tôi sống trong khép kín và sợ hãi.
Có một sự sợ hãi nào đang xảy ra trong tôi lúc này? Tôi có sống trong tự do không? Tôi xin Chúa giúp tôi can đảm nhìn vào những
yếu đuối và xin Ngài chữa lành.
Phạm Đức Hạnh, SJ
0 comments:
Post a Comment